Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 531. Đột phá cửa ải vạn điểm! Ngộ tính lột xác đến Nhân trung long phượng, thiên tài danh tiếng vang khắp thiên hạ! (3)



Chương 531. Đột phá cửa ải vạn điểm! Ngộ tính lột xác đến Nhân trung long phượng, thiên tài danh tiếng vang khắp thiên hạ! (3)




Chỉ cần cùng lắm tám mươi năm, hắn có thể cảm ngộ đủ tám loại pháp tắc, sau đó thử nghiệm ngưng tụ thần thông.
Thời gian tám mươi năm, nhìn tưởng dài, nhưng trên thực tế?
Đối với cường giả Đạo Cơ có tuổi thọ ba trăm năm, thời gian tám mươi năm không phải quá dài.
Đương nhiên, Lục Trường Sinh chắc chắn không cần tới tám mươi năm để cảm ngộ pháp tắc.
Hoàn toàn không cần thiết.
Nếu hắn kiếm được vài giọt tinh huyết Thiên Yêu.
Mỗi ngày, Lục Trường Sinh có thể cảm ngộ một loại pháp tắc.
Trong nhất thời, Lục Trường Sinh cảm giác mình hơi “thiệt thòi”.
Nếu hắn tích trữ giọt tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa của Cổ Niệm mà chưa vội lĩnh hội, thì bây giờ hắn đã cảm ngộ trọn vẹn Hỏa Diễm Pháp Tắc rồi sao?
Nhưng mà, bây giờ hắn cần một giọt tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa mới được.
“Phải nghĩ cách đạt được một giọt tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa!”
Lục Trường Sinh cẩn thận ngẫm nghĩ, lấy thực lực hiện tại của hắn mà đi chém giết Thiên Yêu quả thực hơi mạo hiểm.
Điều kiện căn bản nhất để võ giả Đạo Cơ tăng cường thực lực chính là pháp tắc.
Lấy pháp tắc làm cơ sở để tạo ra tầng tầng lớp lớp các loại thủ đoạn pháp tắc.
Tuy nhiên, nếu không có pháp tắc, vậy bất cứ thủ đoạn nào cũng không học được.
“Nếu không, ta lại tới núi Hỏa Diệm?”
Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ, hắn vẫn quyết định không mạo hiểm.
Khoảng cách hắn lĩnh ngộ Hỏa Diễm Pháp Tắc chỉ thiếu một giọt tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa, hắn sẽ không dễ dãi đi mạo hiểm.
Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ, hay là tới điện giao dịch.
Vì thế, Lục Trường Sinh đứng dậy, đi tới đại điện giao dịch.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh vào trong đại điện giao dịch.
Đại điện giao dịch rất náo nhiệt.
Nơi nơi tràn ngập võ giả Đạo Cơ.
Bình thường muốn nhìn thấy một vị võ giả Đạo Cơ đã rất khó khăn.
Dù sao, trụ sở Cổ Vực Thiên Tông rất lớn.
Nhưng ở đại điện giao dịch, gần như chỗ nào cũng có võ giả Đạo Cơ.
Hầu hết hững võ giả Đạo Cơ này đến để tìm kiếm giao dịch.
Hy vọng đổi được các loại tinh huyết Thiên Yêu đủ thuộc tính, hoặc là một ít bảo vật.
Trên thực tế, bản chất của nó là quầy bán hàng.
Đương nhiên, nói cho cùng vẫn là cường giả Đạo Cơ, cho dù “bày quầy bán hàng” vẫn khác với các thương nhân tầm thường.
Không ai rao hàng.
Tất cả khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước người bọn họ sẽ viết một số yêu cầu và điều kiện giao dịch.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua, khá thèm thuồng.
Rất nhiều cường giả Đạo Cơ có tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa.
Dù sao, số lượng yêu ma thuộc tính ngũ hành trong cả tầng thứ ba Cổ Vực rất nhiều, gần như là nhiều nhất.
Số lượng yêu ma càng lớn thì đương nhiên số lượng Thiên Yêu càng nhiều.
Vậy nên chúng bị cường giả cảnh giới Đạo Cơ chém giết, thu hoạch rất nhiều tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính ngũ hành.
Lục Trường Sinh nhìn thấy nhiều tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa như vậy, nhưng hắn không có tinh huyết Thiên Yêu để trao đổi.
“Từ từ, đây là… cho vay tinh huyết Thiên Yêu?”
Lục Trường Sinh khá khó hiểu.
Tinh huyết Thiên Yêu mà cũng vay được?
Ánh mắt Lục Trường Sinh nháy mắt nhìn về phía võ giả Đạo Cơ bên đó.
Tuy nhiên, xung quanh võ giả đó đã có rất nhiều người xúm lại.
Có thể coi là quầy hàng “buôn may bán đắt”.
Lục Trường Sinh đi tới quầy hàng, lần này hắn thấy rõ, quả thật có cho vay tinh huyết Thiên Yêu.
Hơn nữa, rất nhiều tinh huyết Thiên Yêu đủ thuộc tính có thể vay mượn.
Yêu cầu duy nhất, sau khi cho vay phải trả lại gấp đôi!
Ví dụ, vay một giọt tinh huyết Thiên Yêu, phải trả lại hai giọt.
Đây quả thực là món lãi kếch sù!
Tuy nhiên, làm vậy cũng có rất nhiều nguy cơ.
Chẳng lẽ đối phương không sợ có người vay nhưng không trả?
Dù sao, người có thể vay tinh huyết Thiên Yêu đều là cường giả Đạo Cơ!
Nếu cường giả Đạo Cơ bằng thực lực của mình nhất quyết không trả?
Một khi không trả, đối phương xử lý thế nào?
“Buôn bán” kiểu này chắc chắn không khó.
Nhưng nếu nó có thể tiến hành, thì người cho vay sẽ có tài nguyên cuồn cuộn, không phải lo về tinh huyết Thiên Yêu.
Lục Trường Sinh nhìn thấy có người mượn được một giọt tinh huyết Thiên Yêu.
Đến lượt hắn, Lục Trường Sinh đi tới, trực tiếp mở miệng nói: “Ta có thể vay một giọt tinh huyết Thiên Yêu thuộc tính Hỏa được không?”
“Ngươi là?”
Đối phương thoạt nhìn là một võ giả rất khéo ăn khéo nói.
Ánh mắt hắn hơi híp lại, cẩn thận đánh giá Lục Trường Sinh từ trên xuống dưới.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời.
“Ngươi là Lục Trường Sinh?”
“Có phải Lục Trường Sinh khi còn ở cảnh giới Thần Tàng, đứng đầu hai bảng, nghiền áp một thế hệ tiên đạo không?”
Chủ quán tất nhiên biết về Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đã biết bản thân không phải hạng người vô danh ở tầng thứ ba Cổ Vực.
Nghiền áp một thế hệ, tiên đạo, võ đạo, thanh danh này chưa đủ lớn sao?
Các cường giả Đạo Cơ biết hắn là chuyện bình thường.
“Đúng, ta chính là Lục Trường Sinh. Ta có thể vay một giọt tinh huyết Thiên Yêu hay không?”
Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.
“Ha ha ha, có thể, chắc chắn ngươi có thể vay một giọt tinh huyết Thiên Yêu!”
“Thậm chí, dựa vào thanh danh của ngươi, đừng nói là một giọt, ngươi vay hai giọt cũng không phải vấn đề.”
“Nếu như chúng ta giao dịch nhiều lần, vay ba, năm giọt không phải là chuyện không thể xảy ra.”
“Đúng rồi, tên ta là Triệu Nguyên Sơn!”
Tên Triệu Nguyên Sơn này đối xử với Lục Trường Sinh rất nhiệt tình.
Vẻ tươi cười chưa từng biến mất trên mặt hắn.
Hiển nhiên, trong mắt Triệu Nguyên Sơn, “giá trị” của Lục Trường Sinh rất lớn.
Lục Trường Sinh hơi nhíu mắt, hắn hỏi: “Triệu huynh, ngươi không sợ tinh huyết Thiên Yêu ngươi cho vay một đi không trở lại sao? Ví dụ, có người không trả lại tinh huyết Thiên Yêu cho ngươi, hoặc là có người ngã xuống khi ra ngoài mạo hiểm.”
Đây là hai loại người không trả lại tinh huyết Thiên Yêu mà Lục Trường Sinh có thể nghĩ đến.
“Hì hì, tất nhiên sẽ có một phần tinh huyết Thiên Yêu một đi không trở lại.”
“Nếu có người ngã xuống, ta hết cách, xem như ta xui xẻo. Đã làm chuyện buôn bán như này, chắc chắn ta phải gánh được phần tổn thất này.” Hết chương 531.



Bạn cần đăng nhập để bình luận