Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 89. Tơ tan vào đêm, giết người trong vô hình



Chương 89. Tơ tan vào đêm, giết người trong vô hình




Hai người trợn trừng mắt rồi ngã xuống đất.
Trong không khí ngập tràn mùi máu tanh.
Thấy cảnh này, đôi mắt Lý Hồng Trang như co rút lại.
Đây chính là Thôi gia đấy!
Là Thôi gia đứng đầu toàn bộ thành Cự Bia!
Thế mà Thập Tam vẫn cứ trắng trợn, không thèm kiêng dè mà nghênh ngang đi vào Thôi gia bằng cửa chính.
Lý Hồng Trang như muốn nói điều gì nhưng rốt cục nàng không lên tiếng, nàng không có gì để nhắc nhở cả.
Nàng biết nếu Thập Tam đã quyết định động thủ thì còn có gì mà hắn chưa cân nhắc tới đâu.
"Thôi gia..."
Lý Hồng Trang cắn răng, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
Ngày hôm nay có lẽ không phải là ngày nàng tự ra tay để đối phó với Thôi gia.
Thế nhưng Thập Tam là người được nàng mới tới, đây cũng coi như thu một ít "lãi" của Thôi gia trước.
Chờ nàng có được Dịch Tủy Đan, ngày sau thành công lên tới cảnh giới Thần Lực, nàng sẽ trở lại tính toán nợ nần với Thôi gia sau!
Bước vào cổng chính của Thôi phủ, nhìn khắp nơi chỉ thấy đèn lồng chi chít.
Chúng điểm tô cho Thôi phủ rộng lớn càng trở nên cực kỳ xa hoa, khí phái.
Một số hạ nhân của Thôi phủ đang đi qua đi lại, đây là những người phải hầu hạ người của Thôi phủ rửa mặt, đi ngủ.
Thậm chí có một vài nha hoàn với gương mặt xinh đẹp còn phải đi làm ấm giường.
Vài võ giả tuần tra đi tới, bắt gặp Lục Trường Sinh và Lý Hồng Trang.
"Các ngươi là hạ nhân của phòng nào, tại sao lại không hiểu quy củ như vậy, biết đây là chỗ nào không?"
Võ giả tuần tra lạnh lùng quát lớn.
Thế nhưng Lục Trường Sinh chẳng thèm để ý đến bọn họ, thậm chí hắn còn không thèm dừng bước.
"Đứng lại!"
Võ giả tuần tra cảm thấy có gì đó bất thường.
Lục Trường Sinh vẫn không quan tâm, thậm chí hắn không dừng bước lại mà đi thẳng về phía võ giả kia, khi đã ở trong khoảng cách ba trượng rồi, hắn vung tay lên.
"Xẹt xẹt xẹt."
Từng sợi Tàm Ti Kiếm bay ra trong nháy mắt.
Chúng nhanh chóng bay tới trước mặt mấy tên võ giả tuần tra kia.
"Xì xì."
Trong đám võ giả đang đi tuần cũng có không ít kẻ là võ giả Rèn Cốt, thế nhưng chúng không kịp có bất cứ phản ứng gì mà đã bị xuyên thủng chỗ yếu hại, ngã xuống đất rồi co giật không ngừng.
"A..."
"Thích khách, có thích khách!"
"Sát nhân..."
Trong Thôi phủ, Lục Trường Sinh đã phất tay giết một đội võ giả tuần tra.
Tuy nhiên, hành tung của hắn cũng bị bại lộ.
Hạ nhân trong Thôi phủ rất đông, từ đằng xa, bọn họ đã thấy được cảnh Lục Trường Sinh giết người.
Ai nấy đều rít gào lên rồi bỏ chạy tứ tán.
Lục Trường Sinh cau mày, nhưng đây không phải là điều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đã nghênh ngang đi vào trong Thôi phủ thế này rồi, chẳng lẽ còn hy vọng mình sẽ không bị phát hiện sao?
Rõ ràng là bất khả thi!
"Đi tiếp đi."
Lục Trường Sinh để Lý Hồng Trang dẫn đường, cả hai đi thẳng về hướng phòng luyện đan.
Phòng luyện đan ở khá xa, hành tung của Lục Trường Sinh đã bại lộ nên ngay lập tức, có rất nhiều võ giả ùa tới.
Lục Trường Sinh lười dây dưa với bọn họ, trong bóng đêm, Tàm Ti Kiếm quả thực là không có bất cứ khuyết điểm nào.
Có bóng đêm yểm trợ, Tàm Ti Kiếm rất tiện lợi, có thể giết người trong vô hình.
Những võ giả, hộ vệ kia, cho dù có là võ giả Rèn Cốt đi nữa thì khi đứng trước mặt Lục Trường Sinh, tất cả đều không trụ nổi một chiêu, bọn họ đã lập tức bị Tàm Ti Kiếm miểu sát.
Không hổ là vũ kỹ cấp bảy, quả thực bất phàm!
Lục Trường Sinh đi đến đâu là để lại xác chết đến đấy.
Phàm là kẻ chặn đường phía trước, Lục Trường Sinh sẽ dùng Tàm Ti Kiếm "Thuấn Sát" luôn.
Trong lúc này, chỉ có thể nghe được những tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong Thôi phủ.
Lý Hồng Trang quay đầu nhìn lại, sau lưng nàng, dọc theo đường đi, toàn là xác chết nằm ngổn ngang.
Tình cảnh này vô cùng chấn động!
Bất kể là ai đi nữa, nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình.
Thế nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng Lý Hồng Trang cũng không có cảm giác sung sướng.
Đây chẳng phải cảnh tượng mà nàng tha thiết ước mơ đấy sao?
Có thể trắng trợn, không cần kiêng dè gì mà giết người trong Thôi phủ, làm ra cảnh ngang dọc tan tác, không gì địch nổi.
Vốn dĩ nàng cảm thấy phải là võ giả đã thành tựu cảnh giới Thần Lực mới có thể trắng trợn mà giết người trong Thôi phủ, vậy nhưng bây giờ Thập Tam đã làm được rồi.
Mà Thập Tam cũng mới chỉ là võ giả Luyện Tạng mà thôi.
"Võ giả Luyện Tạng cũng có thể mạnh tới mức này, thật khó mà tin nổi."
Lý Hồng Trang lầm bẩm.
Dù cho nàng và Thập Tam có thể coi như người quen cũ, thậm chí, nàng còn tận mắt thấy Thập Tam chém Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi, thế nhưng khi ấy cũng không thể chấn động được như lần này.
"Xì."
Lại một võ giả nữa ngã xuống.
Lục Trường Sinh bỗng dừng bước.
Trong chu vi tính từ vị trí của hắn, bây giờ đã tràn đầy xác chết, không khí cũng nồng nặc mùi máu tanh.
Với võ giả Luyện Tạng hàng đầu, khi gặp phải các võ giả trên đường thế này, nếu muốn vào sâu bên trong cũng là việc khó khăn chồng chất.
Thế nhưng trông Lục Trường Sinh có vẻ thật ung dung.
"Lý cô nương, đường đi tới phòng luyện đan này hình như cũng không khó khăn như những gì ngươi nói."
Lục Trường Sinh nhìn gian phòng trước mắt.
Là phòng luyện đan!
Khu vực trung tâm của Thôi gia.
Vào lúc bình thường, ngoại trừ các thành viên nòng cốt của Thôi gia, không một ai có thể ra vào căn phòng luyện đan này.
"Không khó khăn như vậy à?"
Lý Hồng Trang liếc mắt nhìn ra phía sau, thấy xác chết đầy đất, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
Nàng cũng hoài nghi liệu Thập Tam có phải là võ giả cảnh giới Thần Lực hay không.
Dù sao đi nữa, làm gì có võ giả Luyện Tạng nào giết cả mấy chục, gần trăm võ giả mà vẫn ung dung như tản bộ trong sân vắng, đi tới phòng luyện đan của Thôi gia thế này được?
Nhưng tới phòng luyện đan cũng là lúc khảo nghiệm thực sự bắt đầu.
"Kẽo kẹt."
Cửa phòng luyện đan mở ra, ba lão giả hạc phát đồng nhan bước ra.
. Hết chương 89.



Bạn cần đăng nhập để bình luận