Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1991: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long! (3)

Nàng không tin bậc thang linh hồn lại có thể làm khó Lục Trường Sinh.
Thế là Lâm Thanh Loan cũng yên tâm, bắt đầu tiếp nhận khảo hạch thứ hai, ghép lại hồn đồ.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Một năm, ba năm, năm năm, mười năm…
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng ít người có thể thông qua bậc thang linh hồn.
Không phải càng về sau số người thông qua bậc thang linh hồn càng nhiều. Mà ngược lại hoàn toàn.
Thời gian đầu số người thông qua bậc thang linh hồn mới là nhiều nhất.
Nhưng về sau lại không có người nào thông qua bậc thang linh hồn được nữa.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Giai đoạn đầu người có thiên phú linh hồn đều có thể thông quan rất nhanh.
Giai đoạn sau những người còn kẹt trên bậc thang linh hồn về cơ bản đều không có thiên phú linh hồn gì cả.
Tất nhiên tiến triển sẽ chậm chạp hơn hẳn.
Muốn thông qua bậc thang linh hồn không phải chỉ dựa vào thời gian là được.
Lục Trường Sinh đã nhiều lần phân tích.
Phân tích rất nhiều năm.
Có lẽ với những người khác việc này rất khó.
Thậm chí không có khả năng phân tích.
Dù sao đây là vấn đề chỉ có Chúa Tể mới nghiên cứu được.
Thế nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Hắn có đỉnh cấp ngộ tính.
Từ khi tu hành đến nay, Lục Trường Sinh đã hoàn toàn minh bạch, đỉnh cấp ngộ tính của hắn đáng sợ đến mức nào.
Ngay cả những đại năng nhị cảnh kia chỉ sợ cũng kém đỉnh cấp ngộ tính của hắn rất rất xa.
Cứ thế suy ra, e rằng ngộ tính của Chúa Tể tam cảnh cũng không thể sánh bằng đỉnh cấp ngộ tính của hắn được.
Bởi vậy có đỉnh cấp ngộ tính gia trì, Lục Trường Sinh phân tích cái gọi là “linh hồn” trên bậc thang linh hồn đúng là cũng có chút tiến triển.
Chỉ là bị giới hạn bởi tu vi và kiến thức nên tiến triển của Lục Trường Sinh rất chậm.
Dù tiến triển chậm chạp nhưng Lục Trường Sinh có thời gian.
Kỳ hạn của bậc thang linh hồn là trăm năm.
Vậy là đủ!
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm…
Cuối cùng sau năm mươi năm, bất ngờ Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên.
“Tách.”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc bén.
“Linh hồn, thì ra đây chính là linh hồn…”
Lục Trường Sinh mất năm mươi năm phân tích, cuối cùng cũng có thành quả.
Hắn đã “tìm được” linh hồn.
Hoặc phải nói là phỏng đoán được linh hồn.
Chí ít 50 năm phân tích khiến Lục Trường Sinh hiểu ra rốt cuộc “linh hồn” là gì.
“Ta từng nghe nói, mỗi người đều tồn tại trong các thế giới song song vô tận.”
“Ở mỗi vị diện đều là hắn nhưng cũng không phải hắn.”
“Nhưng nếu có thể dung hợp‘bản thân’ ở những thế giới song song ấy thì sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.”
“Linh hồn cũng có khái niệm tương tự. Chỉ có điều đây không phải thế giới song song mà theo một ý nghĩa nào đó là ‘chiều không gian’ khác. Dường như ở một chiều không gian khác, hoặc là rất nhiều chiều không gian khác đều có ‘bản thân’ tồn tại. Các ‘bản thân’ ở những chiều không gian kia từ tư duy, nhục thân, tu vi vân vân đều không hề giống nhau, nhưng lại có một điều hoàn toàn tương tự, đó chính là linh hồn.”
“Linh hồn là thứ duy nhất trùng hợp của bản thân trong rất nhiều chiều không gian! Nếu có thể hấp thu linh hồn của các chiều không gian khác, dù chỉ là hấp thu một chút ít thì cũng có thể khiến bản thân trở nên vô cùng cường đại.”
Trong lòng Lục Trường Sinh run lên.
“Linh hồn” có vẻ liên quan tới thời không, thậm chí còn liên quan tới cả chiều không gian.
Đây chắc chắn không phải sức mạnh kẻ siêu thoát nhị cảnh có thể tiếp xúc và lý giải được.
Chỉ có Chúa Tể tam cảnh mới có thể tiếp xúc.
Không, thậm chí ngay cả Chúa Tể tam cảnh cũng không thể tiếp xúc mà chỉ có thể phỏng đoán và nghiên cứu.
Đây là thứ liên quan tới việc tu hành từ cấp độ tam cảnh trở lên.
Nếu không Chúa Tể Phi Long sẽ không trầm mê nghiên cứu linh hồn như thế.
“Linh hồn của mỗi người đều là duy nhất. Kẻ trời sinh đã có linh hồn cường đại có thể vì từng ngoài ý muốn hấp thu linh hồn của bản thân tại chiều không gian khác, vậy nên trời sinh linh hồn mới cường đại, nhờ đó thông qua bậc thang linh hồn.”
“Còn về Thanh Loan, dù linh hồn của nàng cũng không đủ cường đại nhưng nàng dựa vào Thần Thụ Số Mệnh. Thần Thụ Số Mệnh dường như có thể hấp thu linh hồn từ chiều không gian khác, nhờ đó làm phong phú linh hồn của Thanh Loan, bởi vậy Thanh Loan mới có thể một hơi thoải mái thông qua bậc thang linh hồn như thế.”
Trong lòng Lục Trường Sinh đã có phỏng đoán.
Dù chỉ là phỏng đoán nhưng Lục Trường Sinh cảm thấy hẳn là không sai.
Thần Thụ Số Mệnh hữu dụng hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Nếu đã hiểu rõ về linh hồn thì phải làm thế nào để tăng cường linh hồn đây?
Không tăng cường được linh hồn thì Lục Trường Sinh cũng không có cách nào thông qua bậc thang linh hồn.
“Muốn hấp thu linh hồn của bản thân tại chiều không gian khác thì phải mở ra chiều không gian. Nhưng ta không thể mở chiều không gian khác, đừng nói là ta, chỉ sợ cả Chúa Tể tam cảnh cũng không thể mở ra chiều không gian khác.”
“Không thể mở ra hiều không gian khác nhưng bản chất linh hồn tại vô số chiều không gian đều giống nhau, từ nơi sâu xa sẽ có liên hệ. Mà liên hệ như có như không ấy chính là một loại tần suất đặc thù nào đó.”
“Chỉ cần có thể khớp với loại tần suất đặc thù kia, dù chỉ là khớp một lần thôi thì linh hồn của ta cũng có thể hấp thu một ít linh hồn từ chiều không gian khác. Có điều loại tần suất này cần rất nhiều thời gian để điều chỉnh và một chút may mắn.”
Lục Trường Sinh nghĩ là làm.
Hắn đã tìm ra cách.
Nhưng rốt cuộc sẽ mất bao nhiêu thời gian, liệu có thể thành hay không thì Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Nhưng trong tình cảnh này, mọi chuyện đều phụ thuộc ở con người.
Thế nên Lục Trường Sinh bắt đầu điều chỉnh tần suất.
Nhưng vấn đề là xác suất thành công không cao.
Sáu mươi năm, bảy mươi năm, tám mươi năm, chín mươi năm…
Trong nháy mắt, bậc thang linh hồn của núi Phi Long đã mở ra 90 năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận