Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1506: Lục Trường Sinh như thể trở về Giới Hải, lấy sức một mình đại chiến mười ba vị Đại Tiên!

“Đúng là thiếu khôn ngoan…”
Lộc Đại Tiên lắc đầu.
Dù trước đó hai người đã có kế hoạch.
Nhưng chuyện đột ngột xảy ra, biết rõ không thể làm thì phải đưa ra quyết định thật nhanh.
Rõ ràng Lục Trường Sinh đã lấy được rất nhiều bảo vật, nhưng cuối cùng vẫn quá tham lam.
Còn muốn có cả tòa thành Xích Nguyệt.
Kết quả bị phong tỏa trong thành Xích Nguyệt, dữ nhiều lành ít.
Lộc Đại Tiên cảm thấy, lần này Lục Trường Sinh nhiều khả năng là gặp nguy hiểm rồi.
Muốn chạy trốn gần như không có khả năng.
Đám Tiên Nhân kia quá mạnh.
Gần như đều là Đại Tiên.
Cả đám như vậy thử hỏi phải đánh thế nào?
Đánh không lại!
Dù hắn có xông lên thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng Lộc Đại Tiên không hề rời đi.
Hắn đã cách xa thành Xích Nguyệt, nhưng vẫn chú ý thành Xích Nguyệt như cũ.
Bất kể thế nào, cũng do hắn đưa Lục Trường Sinh đến thành Xích Nguyệt.
Lộc Đại Tiên muốn biết kết quả cuối cùng ra sao.

Trong thành Xích Nguyệt, do Không Nguyên Đại Tiên cầm đầu, có tất cả mười ba vị Đại Tiên giáng lâm!
Mười ba vị Đại Tiên, trên thân không kiêng dè gì, cứ thế tản ra khí thế vô cùng khủng bố.
Uy áp lan tràn khắp cả tòa thành Xích Nguyệt!
Vô số người ngã rạp trên mặt đất, không chịu nổi uy thế của mười ba vị Đại Tiên.
Không Nguyên Đại Tiên đứng giữa hư không, bễ nghễ chúng sinh.
Ánh mắt hắn quét qua.
Sau đó cười lạnh, nói: “Lúc Xích Nguyệt Đại Tiên còn ở đây, bầy kiến cỏ này cũng không sợ những Tiên Nhân chúng ta.”
“Giờ Xích Nguyệt Đại Tiên chết rồi, bầy kiến cỏ này lại bị đánh về nguyên hình, một lần nữa biến thành sâu kiến.”
“Xích Nguyệt Đại Tiên đối với đám sâu kiến này quá tốt rồi, tốt đến mức bọn chúng quên mất cả thân phận của mình.”
Không Nguyên Đại Tiên cũng có đạo tràng.
Nhưng hắn khác với Xích Nguyệt Đại Tiên.
Trong đạo tràng của mình Không Nguyên Đại Tiên muốn gì làm nấy.
Không có bất cứ người nào dám vi phạm ý chí của hắn.
Còn chuyện đối đãi với đám người dưới Tiên Nhân?
Đó chính là sâu kiến.
Bởi vậy trong đạo tràng của Không Nguyên Đại Tiên, hầu như luôn nằm trong trạng thái căng thẳng.
Đâu giống thành Xích Nguyệt này.
Ngay cả Tiên Nhân dường như cũng không có gì tôn quý.
Nhưng giờ không giống lúc trước.
Xích Nguyệt Đại Tiên đã chết.
Đám người bên dưới Tiên Nhân này, khi đối mặt với uy áp của Không Nguyên Đại Tiên, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Đây mới là hiện thực tại Thiên giới.
Những Tiên Nhân khác có lẽ cũng không có suy nghĩ giống Không Nguyên Đại Tiên.
Nhưng không có ai bước ra ngăn cản Không Nguyên Đại Tiên.
Thần thức của bọn hắn còn đang càn quét cả tòa thành Xích Nguyệt.
“Vèo.”
Bỗng nhiên một bóng người từng bước đạp không mà đi, bước lên hư không.
Tựa hồ hoàn toàn không để ý tới uy áp từ mười ba vị Đại Tiên bọn hắn.
Hơn nữa mười ba vị Đại Tiên đều quen thuộc với bóng người này.
“Trường Sinh Chân Tiên?”
Các Đại Tiên khẽ nheo mắt.
Nhất là Không Nguyên Đại Tiên.
Đừng thấy hắn làm việc kiêu căng, không kiêng nể ai hết.
Nhưng thực ra hắn vô cùng cẩn thận.
Thần thức của hắn không ngừng càn quét bốn phía, kết quả đúng là chỉ có một mình Lục Trường Sinh.
“Chỉ có mình ngươi? Lộc Đại Tiên nấp ở đâu rồi?”
Không Nguyên Đại Tiên hỏi.
“Lộc Đại Tiên không muốn ở lại thành Xích Nguyệt nên đã rời đi trước.”
“Yên tâm, Lộc Đại Tiên không mang theo bất cứ món bảo vật nào. Bảo vật trong thành này vẫn còn nguyên trong thành Xích Nguyệt.”
“Đánh bại ta thì các ngươi có thể thu hoạch bảo vật trong thành Xích Nguyệt.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Giọng điệu không thấy chút khẩn trương nào.
Ngược lại còn vô cùng trấn định.
“Đánh bại ngươi?”
“Chỉ là một tên Chân Tiên như ngươi?”
Không Nguyên Đại Tiên khẽ nhướng mày.
Hắn có hơi ngạc nhiên.
Một Chân Tiên mà lại có ý đồ đối kháng với mười ba vị Đại Tiên bọn hắn, điều này có thể sao?
Có thể tu luyện thành Tiên thì đầu óc chắc chắn đều không có vấn đề.
Chuyện bất thường tất có lý do.
Nhất thời, mười ba vị Đại Tiên không khỏi lộ vẻ ngưng trọng.
Từng kẻ đều đang tìm kiếm xem xung quanh Lục Trường Sinh có điểm nào không thích hợp hay không.
Thế nhưng đám Tiên Nhân này tìm đi tìm lại.
Bọn hắn không tìm được điểm nào kỳ lạ.
Không có Tiên trận ẩn nấp.
Cũng không có Tiên Nhân ẩn nấp.
Càng không có Tiên bảo gì hết.
Thật sự chỉ có một mình Lục Trường Sinh.
Một người đối mặt với mười ba vị Đại Tiên.
Đã thế vẻn vẹn chỉ là một vị Chân Tiên.
Mười ba vị Đại Tiên đều không rõ rốt cuộc Lục Trường Sinh định làm gì.
Chẳng lẽ lại Lục Trường Sinh cảm thấy một mình hắn có thể đối phó với mười ba vị Đại Tiên sao?
“Không sai, chỉ có một mình Lục mỗ.”
“Thế nào, không đủ à?”
“Một mình Lục mỗ là đủ rồi!”
Lục Trường Sinh bình tĩnh lên tiếng.
Thế nhưng giọng điệu Lục Trường Sinh càng bình tĩnh, thần sắc hắn càng trấn định thì mười ba vị Đại Tiên này lại càng cảm thấy phẫn nộ hơn.
Lục Trường Sinh coi bọn hắn là thứ gì đây?
Tổ cảnh?
Hay là Chân Tiên phổ thông?
Bọn hắn chính là Đại Tiên đấy!
Mỗi kẻ đều đã vượt qua Nhục Thân kiếp.
Thực lực có thể quét ngang phần lớn Chân Tiên.
“Một tuyệt thế Chân Tiên ngưng tụ ra ba viên đạo quả, có lẽ ngươi cũng có chỗ dựa.”
“Để ta đoán xem, ba viên đạo quả cũng có nghĩa là ba loại Thần Thông thiên bẩm.”
“Ngươi cảm thấy ơi dựa vào ba loại Thần Thông thiên bẩm là có thể trực tiếp đối đầu với mười ba vị Đại Tiên chúng ta?”
Không Nguyên Đại Tiên dường như đã đoán được nội tình của Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn thờ ơ như cũ.
“Đã vậy thì đi chết đi!”
Ánh mắt Không Nguyên Đại Tiên lạnh băng.
Hắn lười nói nhiều với Lục Trường Sinh.
Dù Lục Trường Sinh có thiên phú dị bẩm, có hy vọng thành Thiên Tiên thì đã sao?
Bọn hắn ngay cả Nhục Thân kiếp cũng độ qua rồi.
Tương đương với việc đã “chết” qua một lần.
Mỗi một lần độ Nhục Thân kiếp lại tương đương với một lần “chết” đi.
Còn gì mà e ngại nữa chứ?
Nhất là Lục Trường Sinh trước mặt chỉ là Chân Tiên có tiềm lực, còn chưa chuyển hóa thành thực lực.
Vậy thì càng không có gì để e ngại.
“Giết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận