Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 302. Gặp võ giả Thần Cương ở hẻm núi Thiên Uyên, kẻ tới không có ý tốt!



Chương 302. Gặp võ giả Thần Cương ở hẻm núi Thiên Uyên, kẻ tới không có ý tốt!




"Tách."
Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
Hôm nay là ngày thứ hai.
Hắn vẫn luôn ở trong tiểu viện, không hề bước chân ra ngoài.
Thế nhưng không có nghĩa là hắn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài.
Hắn có Cảm Tri Lĩnh Vực.
Có thể bao trùm trong phạm vi trăm dặm.
Thế nên Lục Trường Sinh nắm rõ như lòng bàn tay tình hình ngoại môn.
Dù bên ngoài tiểu viện của hắn không có bất cứ ai.
Thế nhưng toàn bộ ngoại môn lại đang ngầm sôi trào, không biết có bao người gắt gao chú ý nhất cử nhất động của Lục Trường Sinh.
Họ đang đợi ba tháng trôi qua, khi "kỳ bảo hộ" của hắn kết thúc sẽ lập tức tới khiêu chiến.
"Cả đám đều đa mưu túc trí, lòng dạ thâm sâu."
"Bắc Vực Thiên Tông không hổ là thế lực bá chủ một vực. Ngay cả ngoại môn cũng không có kẻ yếu, ai cũng có thể gọi là thiên tài."
"Những thiên tài này cũng không hề ngu xuẩn. Chưa thăm dò rõ ràng lai lịch của ta thì sẽ không có người tới khiêu khích. Thế cũng tốt, chí ít ta có ba tháng yên tĩnh..."
Lục Trường Sinh thông qua Cảm Tri Lĩnh Vực nắm rõ tình hình ngoại môn của Bắc Vực Thiên Tông.
Ở ngoại môn nhất định phải tranh!
Làm nhiệm vụ phải tranh.
Muốn trở thành đệ tử hạt giống cũng phải tranh.
Không tranh sẽ rớt lại đằng sau.
Rớt lại đằng sau thì có thể bị trục xuất khỏi Bắc Vực Thiên Tông.
Đệ tử ngoại môn nhiều nhất chỉ có thể ở lại đây mười năm.
Tới thời hạn mười năm mà vẫn không thành tựu Thần Cương, không thể tấn thăng lên đệ tử nội môn thì sẽ lập tức bị trục xuất khỏi Bắc Vực Thiên Tông.
Thế nên nội bộ Bắc Vực Thiên Tông cạnh tranh cực kỳ kịch liệt.
Có điều sự cạnh tranh này cũng có mặt tốt.
Bởi không có quá nhiều âm mưu quỷ kế.
Cùng lắm chỉ là một chút tính toán nhỏ thôi.
Muốn tranh thì phải ra tay, phải tung ra chiến lực thật sự để đánh bại đối thủ cạnh tranh.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh sẽ được coi như thiên chi kiêu tử tại Bắc Vực Thiên Tông.
Người thắng ăn sạch!
"Hết thảy đều phải tranh..."
"Thế nhưng đây mới là võ đạo thật sự."
"Võ đạo như kẻ đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Lúc ta còn ở thành Nam Dương ngược lại đã quá an nhàn, về sau tới thành Trạm Hải cũng thế, đều quá an nhàn, không có loại tâm thái võ đạo tranh phong này."
"Bắc Vực Thiên Tông mới thật sự là thực hành tôn chỉ võ đạo."
"Võ Đạo tất phải tranh!"
Lục Trường Sinh không sợ cạnh tranh.
Bất kể cạnh tranh thế nào hắn cũng rất tự tin mình nhất định sẽ là người đi đến đỉnh cao võ đạo!
"Một ngày rồi, tới điện Truyền Công chọn võ công thôi."
Lục Trường Sinh đứng dậy, rời khỏi tiểu viện.
"Tách."
Lục Trường Sinh vừa mới rời khỏi tiểu viện đã có rất nhiều đạo ánh mắt hướng về phía hắn.
Nhưng không có một ai tiến lên.
Chủ nhân của những ánh mắt kia đều là đệ tử ngoại môn của Bắc Vực Thiên Tông.
"Hắn rời đi rồi."
"Lục Trường Sinh định tới điện Truyền Công à?"
"Đệ tử hạt giống có thể chọn lựa một môn võ công cảnh giới Thần Cương thượng thừa, hâm mộ thật đấy."
Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều thầm hâm mộ.
Dù sao thì ở Bắc Vực Thiên Tông hết thảy đều phải dựa vào tranh.
Ngay cả võ công cũng thế, phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy.
Một môn võ công cảnh giới Thần Cương thượng thừa không hề rẻ.
Nhưng Lục Trường Sinh là đệ tử hạt giống, có thể đổi miễn phí một môn võ công.
Lục Trường Sinh tới điện Truyền Công.
Điện Truyền Công rất lớn, được chia ra làm mấy tầng.
Lục Trường Sinh đi thẳng lên tầng thứ hai, bên trong đều là võ công cảnh giới Thần Cương.
Điểm quan trọng nhất của võ công cảnh giới Thần Cương chính là ngưng tụ "thần cương" .
Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp tới tiềm lực tu luyện ngày sau, ngoài ra cũng liên quan tới cả chiến lực.
Nhưng thần cương lại phải chọn loại thích hợp nhất với mình mới được.
Nếu không dù có được võ công thượng thừa thì cũng không thể luyện thành.
Lục Trường Sinh đi thẳng tới chỗ kệ sách chất đống các loại võ công cảnh giới Thần Cương.
Từng giá sách đầy ắp, toàn bộ đều là võ công cảnh giới Thần Cương.
Rất nhiều, hẳn phải có tới mấy trăm bản.
Lục Trường Sinh nghĩ mình có vẻ đã đánh giá thấp Bắc Vực Thiên Tông rồi.
Hoặc là phải nói nội tình của Bắc Vực Thiên Tông vượt xa sự tưởng tượng của Lục Trường Sinh.
Sau đó Lục Trường Sinh cầm lấy một bản võ công cảnh giới Thần Cương.
"Lưu Sa Thần Cương Công, có thể ngưng tụ Lưu Sa Thần Cương, tăng phúc nhục thân gấp mười lần!"
"Nếu không lĩnh ngộ Lưu Sa Ý Cảnh thì khả năng ngưng tụ Lưu Sa Thần Cương chưa tới ba phần. Còn nếu đã lĩnh ngộ Lưu Sa Ý Cản thì xác xuất thành công chí ít cũng từ ba phần trở lên, Lưu Sa Ý Cảnh càng mạnh thì xác xuất thành công lại càng cao."
"Nếu đã diễn hóa ra Lưu Sa Lĩnh Vực thì 100% sẽ ngưng tụ được Lưu Sa Thần Cương."
Lục Trường Sinh trông thấy một môn võ công cảnh giới Thần Cương.
Đây chỉ là một môn võ công cảnh giới Thần Cương phổ thông, tăng phúc thân thể gấp mười lần.
Võ giả cấp độ Thiên Đỉnh một khi ngưng tụ thần cương mà trực tiếp tăng phúc gấp mười lần thì chính là sức mạnh vạn đỉnh!
Phòng ngự cũng là vạn đỉnh.
Đây chính là võ giả cảnh giới Thần Cương bình thường.
"Vạn đỉnh có thể phá cương... Xem ra đó không phải là một câu nói bừa."
"Như ở cảnh giới Thần Lực bộc phát sức mạnh vạn đỉnh thật sự có thể phá nát thần cương của võ giả cảnh giới Thần Cương thông thường."
"Thần cương tan vỡ thì ưu thế lớn nhất của võ giả cảnh giới Thần Cương cũng không còn nữa."
Lục Trường Sinh như thể vừa bừng tỉnh.
Đương nhiên, một khi ngưng tụ ra thần cương thì đó chính là toàn tăng phúc toàn diện gấp mười lần.
Không chỉ có sức mạnh, phòng ngự, còn có phản ứng, tốc độ vân vân.
So với cảnh giới Thần Lực thì võ giả cảnh giới Thần Cương gần như có thể nghiền ép về mọi mặt!
Cũng chỉ có số ít thiên tài cảnh giới Thần Lực có lẽ có thể bộc phát ra sức mạnh vạn đỉnh, nhờ đó phá vỡ thần cương của võ giả cảnh giới Thần Cương.
Nhưng đây chỉ là trạng thái lý tưởng nhất.
Dù sao thì võ giả cảnh giới Thần Cương cũng không phải bia ngắm để mặc người khác công kích. Hết chương 302.



Bạn cần đăng nhập để bình luận