Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 106. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời (2)



Chương 106. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời (2)




"Không phải đội buôn mà chỉ có một người thôi à? Trông có vẻ giống người giang hồ đấy, chẳng lẽ lại đến ám sát mười ba vị đầu lĩnh nữa à?'
"Khả năng cao là vậy. Tên cẩu quan trong thành Nam Dương treo cái gì mà Bảng Nghĩa Sĩ ấy, đợt này cứ thỉnh thoảng lại có võ giả tới để ám sát mười ba vị đầu lĩnh, muốn dương danh lập vạn, kết quả là bị đầu lĩnh giết sạch."
"Tiểu tử này một thân một mình mà dám nghênh ngang tới đây thế này, đúng là đi chịu chết rồi! Bắt hắn, hiến cho đầu lĩnh!"
Lục Trường Sinh bình thản nhìn những tên sơn phỉ này như đang nhìn một đám người chết.
Những tên sơn phỉ này là thủ hạ của Đại Mạc Thập Tam Kỵ, những thôn xóm bị tàn sát bên ngoài thành Nam Dương đều là do đám người này trực tiếp ra tay, không có một kẻ nào là vô tội cả.
Lục Trường Sinh không thèm phí lời nữa.
Suy nghĩ của hắn không thể thông suốt, trong lòng kích động, bởi vậy hắn đang muốn giết người.
Đã vậy, đám sơn phỉ lâu la này còn chủ động túm tụm lại đây để chịu chết, Lục Trường Sinh cũng chẳng khách khí làm gì.
Đối mặt với mười mấy tên sơn phỉ, Lục Trường Sinh dậm chân một cái, đột ngột nhảy từ trên lưng ngựa xuống và đáp ngay giữa đám sơn phi.
"Tàm Ti Kiếm, giết!"
Khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh bùng nổ trong nháy mắt.
Ngay lập tức, khí huyết đã hóa thành sợi tơ, tơ sắc như kiếm.
"Xẹt xẹt xẹt vù vù vù."
Từng sợi Tàm Ti Kiếm giống như mưa bão cuồng phong, chỉ trong chớp mắt đã phủ rợp trời và lao nhanh khắp bốn phương tám hướng.
"Cái gì thế?"
"Đây là thứ thủ đoạn gì vậy?"
"Tay của ta..."
Rất nhiều sơn phỉ tỏ ra khiếp sợ.
Chỉ trong một hơi thở, mười mấy gã sơn phỉ đã ngã gục trên mặt đất.
Đa số đều đã trở thành xác chết.
Kể cả những kẻ không chết cũng đều bị thương nặng, chúng đang nằm trên đất giãy giụa, kêu rên không ngừng.
Lục Trường Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Hắn nhảy khỏi lưng ngựa, đáp xuống vị trí trung gian của đám sơn phỉ xong, thậm chí còn chưa từng nhúc nhích.
Khí huyết trong cơ thể hóa thành Tàm Ti Kiếm bắn giết được mười mấy tên sơn phỉ.
Thủ đoạn bậc này đúng là vô cùng kỳ diệu.
Chẳng qua, ngay lúc này, có vẻ như Lục Trường Sinh bất chợt nhận ra điều gì đó nên thần sắc của hắn tỏ rõ sự ngạc nhiên.
"Khí huyết của ta thế mà lại không tiêu hao là bao?"
Lục Trường Sinh cực kỳ kinh ngạc.
Theo lý thuyết, một đợt Tàm Ti Kiếm khi nãy sẽ tiêu hao rất nhiều khí huyết.
Dù sao khi khí huyết được phóng ra bên ngoài thì sự hao tổn là vô cùng lớn.
Thế nhưng bây giờ khí huyết trong cơ thể hắn lại rất mãnh liệt, thậm chí còn giống như chưa từng bị hao tổn.
"Không, không phải là không có tiêu hao mà bởi vì tốc độ khôi phục của khí huyết quá nhanh nên mới cảm thấy như vậy."
"Là cốt tủy! Khả năng tạo máu của cốt tủy sau khi đã được dịch tủy sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Tuy huyết dịch không phải là khí huyết nhưng không cần phải nghi ngờ việc dòng máu khổng lồ có khả năng khiến cho khí huyết khôi phục nhanh chóng."
"Khi đã dịch tủy xong, khả năng khôi phục của khí huyết được gia tăng rất nhiều. Nhất là khi ta không chỉ dịch tủy mà còn hoán huyết nữa, đồng thời có cả hai thứ dịch tủy hoán huyết này, sức chịu đựng và khả năng khôi phục đều gia tăng hơn nhiều."
"Mặc dù không có khái niệm về nửa bước cảnh giới Thần Lực, nhưng trạng thái hiện nay của ta thật ra cũng đã tương đương với nửa bước vào cảnh giới Thần Lực rồi."
Lục Trường Sinh có thể cảm nhận rằng thực lực của hắn đã gia tăng rất nhiều một cách vô cùng rõ ràng.
Trạng thái bây giờ của hắn đã vượt xa các võ giả cùng cấp độ Luyện Tạng.
Dù võ giả Luyện Tạng đỉnh phong đứng trước mặt hắn thì cũng chẳng đáng để tâm.
Hắn mạnh hơn võ giả Luyện Tạng đỉnh phong nhiều, thế nhưng lại không phải võ giả cảnh giới Thần Lực, hắn là tồn tại duy nhất nằm giữa cả hai cảnh giới này.
Đây không phải "nửa bước tới cảnh giới Thần Lực" thì còn là gì nữa?
Lục Trường Sinh vốn dĩ đang lo lắng vì dưới trướng Đại Mạc Thập Tam Kỵ có rất đông sơn phỉ, dù Tàm Ti Kiếm của hắn có lợi hại, dùng để quần công được nhưng khí huyết cũng bị tiêu hao rất nhiều, chỉ dùng một, hai lần là hết sạch.
Bây giờ nhìn lại, khí huyết của hắn khôi phục rất nhanh, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề tiêu hao nữa.
Lục Trường Sinh đi thẳng tới trước mặt một tên sơn phỉ. Cánh tay của tên này đã bị Tàm Ti Kiếm xuyên thủng, máu nhuộm đỏ quần áo nhưng cũng chưa chết ngay được.
Lục Trường Sinh tóm lấy hắn, nhấc lên rồi lạnh lùng hỏi: "Đại Mạc Thập Tam Kỵ ở đâu?"
"Ở trong sơn trại."
"Chỉ đường."
Lục Trường Sinh mặc kệ vết thương của tên sơn phỉ, hắn nhấc sơn phỉ lên, chui vào trong núi rừng.
Bên trong rừng, từ phía rất xa, Lục Trường Sinh đã trông thấy một ngôi miếu bỏ hoang nằm ở lưng chừng núi.
Miếu thờ đã bị quây lại, xung quanh có hàng rào, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thét to rất ồn ào của đám đông sơn phỉ bên trong.
Rõ ràng là ngôi miếu hoang này đã bị đám sơn phỉ xây dựng thành một sơn trại đơn sơ.
"Ai?"
Còn chưa kịp tới gần sơn trại, Lục Trường Sinh đã bị phát hiện.
Hình như có hai tên sơn phỉ đang núp trong bụi cỏ.
Đây chắc chắn là một trạm gác ngầm!
Tên sơn phỉ đang bị Lục Trường Sinh túm trong tay chắc chắn biết về trạm gác ngầm này, thế nhưng hắn không hề lên tiếng nhắc nhở Lục Trường Sinh.
"Không thể tin đám sơn phỉ được!"
Khí huyết trong tay Lục Trường Sinh hóa thành kiếm, mau chóng xuyên thủng trái tim của tên sơn phí đang bị thương trong tay mình.
Sau đó, hắn ném mạnh xác chết của tên sơn phỉ về phía hai kẻ canh giữ trạm gác ngầm kia.
Một tiếng "bộp" vang lên.
Xác chết của tên sơn phỉ kia đập trúng hai tên canh gác.
"A..."
Ngay sau đó, hai tên này kêu lên thảm thiết. Bọn chúng cứ thế bị đập chết luôn rồi.
Với tố chất thân thể của Lục Trường Sinh bây giờ, dù hắn chỉ tiện tay quăng một cái thôi cũng là sức mạnh cực kỳ khủng bố, đập chết được hai tên canh gác cũng là rất bình thường. Hết chương 106.



Bạn cần đăng nhập để bình luận