Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 437. đao ý kiếm ý biến hóa thành lĩnh vực! Một ngày một lĩnh vực, một trăm ngày một trăm lĩnh vực! (4)



Chương 437. đao ý kiếm ý biến hóa thành lĩnh vực! Một ngày một lĩnh vực, một trăm ngày một trăm lĩnh vực! (4)




Có Cảm Tri Lĩnh Vực, yêu ma thật sự không phát hiện Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh còn thấy được linh thú, võ giả.
Chỉ cần hắn không tới gần, đối phương cũng không phát hiện được.
Điều này khiến cho Lục Trường Sinh dần yên tâm.
Tuy rằng Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn không thể chiến đấu, là một loại lĩnh vực phụ trợ, nhưng tính thực dụng cũng rất mạnh, tác dụng vô cùng rõ ràng.
“Tới rồi, núi Giới Bi!”
Lục Trường Sinh đi đến núi Giới Bi.
Đến gần núi Giới Bi, Lục Trường Sinh lập tức cảm nhận được rất nhiều hơi thở của yêu ma.
Trong đó một ít hơi thở của yêu ma vô cùng khủng bố.
Lục Trường Sinh xa xa tránh đi yêu ma này, bắt đầu dựa theo khu vực hoạt động của Ngũ Hành thú trên bàn đồ, khắp nơi tìm kiếm.
Khu vực hoạt động của Ngũ Hành thú cũng không cố định.
Chính là ở một phạm vi gần đúng.
Bởi vậy, nếu muốn tìm được Ngũ Hành thú, còn phải dựa vào bản thân Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đi dạo ở núi Giới Bi cả ngày.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Lại ba ngày trôi qua, Lục Trường Sinh không thu hoạch được gì.
Từ lúc ở Cổ Vực Thiên Tông đến khi đi vào núi Giới Bi đã trôi qua sáu ngày, Lục Trường Sinh vẫn như cũ, không thể bắt được một đầu Ngũ Hành thú.
Thật ra nếu không có yêu ma, Lục Trường Sinh căn bản không cần phiền toái như vậy.
Hắn có thể trực tiếp dùng Cảm Tri Lĩnh Vực bao phủ, tình huống bên trong núi Giới Bi hắn đều có thể biết được.
Tuy nhiên Lục Trường Sinh không dám sử dụng Cảm Tri Lĩnh Vực bao phủ toàn bộ núi Giới Bi.
Giống như tiên sư không dám dùng thần thức lung tung càn quét toàn bộ núi Giới Bi.
Đạo lý là giống nhau, bọn họ đều cảnh giác yêu ma bên trong núi Giới Bi.
Nếu hắn kinh động yêu ma, đừng nói bắt giữ Ngũ Hành thú, có thể bảo vệ tính mạng hay không đều khó nói.
Núi Giới Bi rất lớn.
Dựa theo chuyển động như vậy, mấy tháng cũng không thể tìm khắp toàn bộ núi Giới Bi.
Nhưng mà vận khí của Lục Trường Sinh cũng không có kém tới cực điểm.
Ba ngày sau, Lục Trường Sinh phát hiện một đầu Ngũ Hành thú.
Hắn nhìn đến một đầu linh thú ở xa xa, cả người nó đều tản ra ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Xa xa nhìn lại, vô cùng rung động.
“Đây là Ngũ Hành Hỏa Thú?”
“Vận khí không tệ, vậy mà để ta đụng phải một con Ngũ Hành Hỏa Thú.”
“Ngũ hành tương sinh tương khắc, thủy khắc hỏa. Mà Bộc Bố Lĩnh Vực, Hải Lãng Lĩnh Vực của ta đều là thuộc tính nước, vừa lúc khắc chế Ngũ Hành Hỏa Thú.”
Vì thế, Lục Trường Sinh lặng lẽ tới gần Ngũ Hành Hỏa Thú.
Ngũ Hành Hỏa Thú tựa hồ đang ngủ.
Nó nằm trên mặt đất, ngáy o o.
Ngọn lửa trên người vẫn không ngừng thiêu đốt.
Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh hoàn toàn che dấu hơi thở của hắn.
Ngũ Hành Hỏa Thú không có biện pháp phát hiện hắn.
Một bước, hai bước, ba bước...
Thời gian dần trôi qua, Lục Trường Sinh đã đến gần khu vực cách Ngũ Hành Hỏa Thú.
Chỉ mới tới khu vực cách Ngũ Hành Hỏa Thú mười trượng, Lục Trường Sinh đã cảm giác không khí dương như vô cùng nóng bỏng khó nhịn.
Giống như trong không khí đều tràn ngập ngọn lửa.
“Vụt.”
Ngay sau đó, Ngũ Hành Hỏa Thú mở mắt.
“Không tốt, Ngũ Hành Hỏa Thú bị bừng tỉnh.”
Lục Trường Sinh giật mình.
Con Ngũ Hành Hỏa Thú này rất cẩn thận.
Ngay cả lúc ngủ đều sử dụng ngọn lửa bao trùm khu vực mười trượng.
Hơn nữa ngọn lửa này còn vô cùng ẩn nấp, ngay cả Lục Trường Sinh cũng không phát hiện ra, không cẩn thận lập tức đánh thức Ngũ Hành Hỏa Thú.
Sau khi Ngũ Hành Hỏa Thú bị bừng tỉnh, nó không hề phẫn nộ mà là lập tức trốn!
Nó lập tức muốn sử dụng ngọn lửa để chạy trốn.
Đây cũng là bản năng của Ngũ Hành Hỏa Thú.
“Ầm ầm.”
Ngay sau đó, bốn phía giống như biến thành một vùng biển rộng.
Dường như có tiếng sóng biển vang lên.
Cùng lúc đó, Ngũ Hành Hỏa Thú nhìn thấy một cơn sóng khổng lồ cao hàng trăm trượng, thổi quét hướng tới nó.
Thủy khắc hỏa!
Thứ Ngũ Hành Hỏa Thú không thích nhất chính là nước.
Vì thế, Ngũ Hành Hỏa Thú theo bản năng, biến mất trong ngọn lửa trong nháy mắt.
“Bùm.”
Ngay sau đó, Ngũ Hành Hỏa Thú bị một lực lượng vô hình chặn lại.
Hải Lãng Lĩnh Vực!
Đây là lực lượng của Hải Lãng Lĩnh Vực.
Nó sử dụng hỏa độn ở trong Hải Lãng Lĩnh Vực, căn bản là vô dụng.
Một khi bị bao phủ bởi lĩnh vực của Thần Tàng, Ngũ Hành Hỏa Thú cũng trở thành cá trong chậu.
Lục Trường Sinh rất có hứng thú, không có lập tức công kích.
Hắn cũng rất tò mò đối với Ngũ Hành thú, muốn nhìn một chút Ngũ Hành thú có thủ đoạn gì?
“Graoo...”
Ngũ Hành Hỏa Thú phẫn nộ rít gào.
Nó phun ra một đám lửa lớn từ trong miếng.
Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt hư không.
Dường như ngay cả hư không cũng bị bóp méo.
Lục Trường Sinh rõ ràng cảm giác được, Hải Lãng Lĩnh Vực của hắn đang tiêu hao rất nhanh, giống như cũng bị ngọn lửa đốt ra một lỗ hổng.
Thật muốn đốt mở một lỗ hổng, chỉ sợ Ngũ Hành Hỏa Thú cũng có thể theo lỗ hổng sử dụng ngọn lửa chạy trốn.
“Sóng biển!”
Lục Trường Sinh lập tức tăng mạnh Hải Lãng Lĩnh Vực.
Theo sau, một làn sóng lớn thổi quét mà đến, nháy mắt bao phủ Ngũ Hành Hỏa Thú.
“Cứ như vậy?”
Lục Trường Sinh rất thất vọng.
Hắn có thể cảm giác được Ngũ Hành Hỏa Thú đang kịch liệt giãy dụa.
Chính là không làm được gì.
Ở trong Hải Lãng Lĩnh Vực của hắn, Ngũ Hành Hỏa Thú mặc hắn xâm lược.
Ngũ Hành Hỏa Thú quá yếu.
Lục Trường Sinh cũng chưa sử dụng thủ đoạn khác, chỉ sử dụng một loại lĩnh vực thôi đã có thể trấn áp Ngũ Hành Hỏa Thú.
“Không, có lẽ không phải Ngũ Hành Hỏa Thú yếu, mà do Thần Tàng của ta rất mạnh!”
“Một khi võ giả đột phá đến Thần Tàng, đó chính là hoàn toàn lột xác, võ đạo cũng dần bắt đầu triển lộ ra mặt mạnh mẽ của nó...”
Trong ánh mắt của Lục Trường Sinh hiện lên một tia sáng. Hết chương 437.



Bạn cần đăng nhập để bình luận