Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 157. Võ giả yêu ma hiện thân, Nam Dương gặp nguy rồi! (3)



Chương 157. Võ giả yêu ma hiện thân, Nam Dương gặp nguy rồi! (3)




“Đây là do các ngươi ép ta phải đại khai sát giới!”
“Một khi đã như vậy, thì toàn bộ thành Nam Dương này đều dung thành một thể với ta đi, ha ha ha...”
Vương lão đầu điên cuồng cười to.
Lúc này lại có thêm càng nhiều quái trùng màu đen từ cơ thể hắn chui ra.
Đám sâu hút máu này thậm chí còn bắt đầu đẻ trứng.
Chỉ khi ở trong cơ thể Vương lão đầu thì đám sâu hút máu này mới có thể nhanh chóng đẻ trứng, hơn nữa chúng được máu tươi của Vương lão đầu nuôi dưỡng nên sẽ trưởng thành rất nhanh.
Chỉ cần Vương lão đầu còn sống thì đám sâu hút máu này có thể không ngừng gia tăng số lượng.
Đến khi đó toàn bộ thành Nam Dương đều sẽ bị đám sâu hút máu cắn nuốt bằng sạch, hóa thành một tòa thành chết mới thôi!
Một đám võ giả chạy trối chết.
Họ là những người sống sót duy nhất.
Nha môn ra mặt triệu tập hơn trăm võ giả, gần như đều đã thiệt mạng.
Chỉ là dù họ chạy thoát được nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt cũng thấy kinh hãi không thôi, trong lòng vô cùng run sợ.
Trên đường đã có rất nhiều người hét thảm.
Quái trùng màu đen nhanh chóng lan ra, sớm muộn gì cũng sẽ phủ kín toàn thành Nam Dương này.
“Xong rồi, rốt cuộc chúng ta chọc phải thứ quái vật gì đây?”
“Đây là võ giả yêu ma ư? Nghe đồn một khi võ giả yêu ma xuất hiện thì chắc chắn sẽ gây ra tai họa ngập trời, thì ra là thật...”
“Thành Nam Dương xong đời rồi...”
Những người này tâm đã như tro tàn.
Khắp nơi đều là quái trùng màu đen, họ cũng không biết trốn đi đâu nữa, cùng lắm chỉ là chống đỡ thêm được chốc lát.
Võ giả yêu ma quả thực rất khủng bố.
Họ cũng không biết giờ còn ai có thể cứu vớt toàn bộ thành Nam Dương nữa đây?
Võ giả cảnh giới Thần Lực ư?
Thế nhưng dù võ giả cảnh giới Thần Lực có xuất hiện thật thì liệu có đủ sức chống lại võ giả yêu ma hay không?
“Cộp cộp cộp”.
Đúng lúc này mọi người thấp thoáng nghe được tiếng bước chân từ xa vọng tới.
Họ ngẩng phắt đầu nhìn về phía trước.
Không biết từ lúc nào đã có một bóng người cao lớn xuất hiện trên con đường vắng vẻ.
Hắc y đoản kiếm, trên người tỏa ra khí huyết đáng sợ.
Thậm chí khí huyết của hắn còn tụ thành một mảnh huyết vân khổng lồ ngay trên không trung.
“Đây là... võ giả cảnh giới Thần Lực?”
“Trang đại hiệp tới rồi!”
“Là Trang Thập Tam đại hiệp, Trang đại hiệp ghét ác như thù!”
Cõi lòng mọi người rung lên.
Trang Thập Tam!
Mấy tháng qua, trong thành Nam Dương này người có danh tiếng vang dội nhất không ai khác ngoài Trang Thập Tam.
Ghét ác như thù, hiệp nghĩa can trường.
Không chỉ san bằng Đại Mạc Thập Tam Kỵ mà còn ra tay tiêu diệt cả Huyết Sát Môn ngang ngược bá đạo.
Thậm chí còn có lời đồn rằng Trang đại hiệp mới tới Diêm Thành một chuyến và đã nhổ sạch một cứ điểm của Vạn Độc Giáo tại đó.
Tóm lại Trang Thập Tam rất mạnh, danh hiệp nghĩa của hắn đã truyền khắp bốn phương.
Trang Thập Tam tới thì có lẽ họ cũng sẽ được cứu!
Thế nhưng liệu Trang Thập Tam có thể ngăn cản võ giả yêu ma, ngăn cản đám sâu hút máu đáng sợ kia không?
Lúc này đang có rất nhiều sâu, chúng tựa như thủy triều màu đen, bao trùm toàn bộ đường phố và chậm rãi lan tới chỗ Trang Thập Tam.
Sắc mặt Lục Trường Sinh ngưng trọng.
Hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Không phải hắn không muốn nhanh chóng lao ra giết Vương lão đầu, mà là không thể.
Bởi có rất nhiều quái trùng màu đen trên đường, đám quái trùng này số lượng kinh người thật sự, nơi nào cũng thấy chúng, không thể tránh đi đâu được.
Thời gian qua Lục Trường Sinh đã nghiên cứu thử quái trùng màu đen, nó chỉ ăn máu tươi hoặc huyết nhục, ngoài ra thì những thứ khác đều không đụng tới.
Lớp vỏ màu đen của nó rất cứng rắn, thậm chí dùng sức mạnh đánh vào quái trùng màu đen còn bị một lực cản giảm bớt tác dụng.
Hơn nữa phần miệng của nó cực kỳ sắc bén.
Da người hay máu thịt dù có cứng tới đâu thì quái trùng màu đen cũng có thể cắn vỡ lớp da một cach dễ dàng, sau đó tiến vào trong cơ thể.
Bởi vậy dù là võ giả cảnh giới Thần Lực nhưng nếu bị quái trùng màu đen bao vây, một hai con không đáng nói, nhưng nếu số lượng cực lớn thì cũng rất rắc rối.
Chỉ là với Lục Trường Sinh thì khác.
Khi đám quái trùng màu đen ùn ùn kéo về phía hắn, trong cơ thể Lục Trường Sinh nổ vang, cùng lúc đó đám mây khí huyết trên đỉnh đầu như thể cũng ngưng thực.
“Ầm.”
Đám mây khí huyết nháy mắt biến thành một bức tường, bảo vệ Lục Trường Sinh một cách chặt chẽ từ khắp bốn phía.
Quái trùng màu đen nhanh chóng phủ lên, nhìn từ xa, toàn thân Lục Trường Sinh đã bị quái trùng màu đen bọc kín mít, trông không khác gì tổ ong.
Thấy cảnh ấy Vương lão đầu cười ha hả.
Sâu hút máu khủng bố tới mức nào hắn là người hiểu rõ nhất.
Một khi dính vào thì ngay cả võ giả cảnh giới Thần Lực cũng chỉ có một con đường chết.
Về phần những người khác, họ còn đang chờ mong “Trang đại hiệp” đại phát thần uy và cứu vớt mình, thấy thế mặt mũi ai cũng trắng bệch cả ra.
“Sao có thể chứ? Trang đại hiệp là võ giả cảnh giới Thần Lực cơ mà! Chẳng lẽ tới Trang đại hiệp cũng...”
Quả thực họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Nếu ngay cả Trang đại hiệp cũng thua thì họ còn có thể trông cậy vào đâu đây?
Thời gian lặng lẽ trôi.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở...
Trong thời gian ba hơi thở, nụ cười trên mặt Vương lão đầu dần cứng lại.
Suốt ba hơi thở vừa rồi, theo lý thuyết thì sâu hút máu đã phải hút khô máu tươi trên người đối phương mới đúng, sau đó đối phương cũng vì mất máu mà chết từ lâu.
Nhưng giờ thì sao?
Tuy Trang Thập Tam không có động tĩnh gì như cũ nhưng hắn vẫn đứng vững ở đấy và không hề ngã xuống, đây cũng là sự thật không thể chối cãi được.
Không ngã xuống chứng tỏ vẫn chưa chết.
“Sao có thể?”
“Bị nghìn vạn sâu hút máu bao phủ như thế sao có thể kháng cự được chứ?”
Vương lão đầu trợn trừng mắt nhìn.
“Xì xì xì”. Hết chương 157.



Bạn cần đăng nhập để bình luận