Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 233. Đao Thập Nhị nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt giết người!



Chương 233. Đao Thập Nhị nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt giết người!




Thậm chí Lý Văn Anh còn có thể viết thư cho phái Thiên Nữ, nhờ phái Thiên Nữ trợ giúp gia đình mình.
Chỉ là chính Lý Văn Anh cũng không ngờ, lần này Thiên Nữ lại tự mình ra mặt như vậy.
Dù nàng chưa từng gặp Vân Hải Đường nhưng Thiên Nữ tất nhiên sẽ có điểm đặc biệt, Lý Văn Anh chỉ liếc qua đã nhận ra ngay.
“Tướng công, vị này chính là Thiên Nữ hiện tại!”
Lý Văn Anh cũng nhẹ giọng giới thiệu với Đào Thận bên cạnh.
Trong mắt Đào Thận lóe lên vẻ mừng rỡ, vì thế hắn cũng nhanh chóng hành lễ: “Gặp qua Thiên Nữ.”
Dù Đào Thận không nhận ra Thiên Nữ của phái Thiên Nữ, thế nhưng mỗi đời Thiên Nữ đều là võ giả cảnh giới Thần Lực, chuyện này thì Đào Thận biết rất rõ.
Đào gia đã rơi vào tình cảnh này mà phái Thiên Nữ vẫn có thể cho Thiên Nữ tự mình xuống núi, chuyện này quả thực... khiến Đào Thận không biết phải cảm ơn thế nào mới đủ.
Các thế lực khác gần đây chẳng ai buồn đáp lại Đào gia cả.
“Thiên Nữ hiện tại?”
“Quả là không tầm thường, dung mạo tuyệt thế đấy!”
“Chậc, mấy đệ tử khác cũng không tệ, đúng là phái Thiên Nữ y như lời đồn, danh bất hư truyền.”
“Các đệ tử phái Thiên Nữ này đều quốc sắc thiên hương, quả là đã cho chúng ta mở rộng tầm mắt, đúng là...”
Đám người giang hồ bên cạnh đều ăn nói không kiêng dè, khiến các đệ tử phái Thiên Nữ cũng phải cau mày.
Tuy lúc các nàng hành tẩu giang hồ cũng phải đối diện với những ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng bình thường các nàng đều hoạt động xung quanh phủ Trạm Hải, vậy nên có ai dám bàn tán về phái Thiên Nữ như vậy đâu?
Vân Hải Đường cũng khẽ cau mày, nàng nhìn qua Lý Văn Anh, trầm giọng hỏi: “Đám người giang hồ này là sao?”
Lý Văn Anh ngại ngùng đáp: “Thưa Thiên Nữ, những kẻ này là võ giả giang hồ Đào gia chiêu mộ được. Hiện giờ Đào gia chúng ta không có người để dùng nên phải ra giá cao chiêu mộ họ...”
Còn chưa nói xong Vân Hải Đường đã ngắt lời nàng: “Không cần, nếu chúng ta đã xuống núi thì không cần tới họ nữa.”
Vân Hải Đường vừa dứt lời đám người giang hồ lại biến sắc, có kẻ hét lên: “Ngươi muốn gì? Qua sông đoạn cầu à?”
“Hì hì, đừng tưởng phái Thiên Nữ các ngươi là đại phái thì có thể ngang nhiên đuổi chúng ta đi như thế. Không xem lại xem Đào gia đắc tội với ai kìa? Chỉ dựa vào đám nữ nhân yếu đuối các ngươi mà nghĩ có thể giúp Đào gia giải quyết rắc rối sao? Đừng có mơ!”
“Không có chúng ta có lẽ ngay ngày mai thôi là Đào gia bị diệt môn rồi!”
“Một đám nữ nhân thì làm được việc lớn gì chứ?”
Đám người giang hồ này đều là những kẻ thô tục.
Thậm chí ăn nói còn không lựa lời, thốt ra toàn những lời chói tai.
Vân Hải Đường cũng không nể nang gì chúng.
Nàng chính là Thiên Nữ! Là người đại diện cho toàn bộ phái Thiên Nữ.
Thế nên Vân Hải Đường ra tay.
“Vèo”.
Một đạo kiếm quang hiện lên.
“Xì xì”.
Vài tia máu nháy mắt phun ra.
Mấy gã giang hồ ăn nói khó nghe ôm chặt lấy cổ, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
Mấy tiếng “bộp” vang lên.
Lại có mấy thi thể ngã xuống.
Chết!
Vân Hải Đường ở cạnh “Đao Thập Nhị” lâu như vậy dường như cũng học được cách hành xử của hắn rồi.
Chẳng cần nhiều lời làm gì, cứ dùng kiếm giải quyết luôn thôi.
Không vui thì giết luôn là được.
Dù nơi này là phủ Đào Nguyên, thế lực của phái Thiên Nữ không với tới được, nhưng muốn chém mấy kẻ giang hồ thì cũng chẳng có gì phải sợ.
“Trong vòng ba hơi thở, nếu còn chưa cút thì vĩnh viễn ở lại đây luôn đi!”
Vân Hải Đường thu kiếm vào vỏ, giọng điệu hết sức lạnh lùng.
“Rút!”
Lúc này không còn kẻ nào dám nói nhảm nữa.
Mấy cái xác vẫn nằm trên đất, thậm chí trong không khí còn nồng mùi máu tươi.
Chúng còn dám nói gì nữa đây?
Phái Thiên Nữ không ngại giết người!
Chốn giang hồ chính là như thế, bất cứ lúc nào cũng chỉ cần dựa vào đao kiếm trong tay mà nói chuyện.
Chúng không thể chọc vào phái Thiên Nữ được!
Vì thế linh đường của Đào gia chẳng mấy chốc đã thanh tịnh hẳn.
“Thế này...”
Đào Thận thấy thế thì há hốc miệng, nhưng lại không nói thành lời được.
Thật ra trong lòng hắn cũng thở phào một hơi.
Đám người giang hồ kia tố chất cũng không đồng nhất, giữ đám ấy ở lại Đào gia thật ra có chỗ lợi nhưng cũng có chỗ hại.
Đôi khi đám người giang hồ đó còn chòng ghẹo cả nha hoàn.
Khiến cho cả Đào phủ mịt mù chướng khí.
Thế nhưng giờ đã có phái Thiên Nữ.
Vậy nên họ không còn cần tới đám người giang hồ kia nữa.
Chỉ là trông thấy Thiên Nữ hiện giờ ra tay quyết đoán như vậy, trong lòng Đào Thận cũng hơi căng thẳng.
“Tướng công đừng lo, Thiên Nữ tới để giải quyết rắc rối giúp Đào phủ chúng ta mà.”
Lý Văn Anh nhẹ giọng nhắc nhở Đào Thận.
Đào Thận gật đầu, lập tức mời Vân Hải Đường vào phòng khách bên cạnh.
Trong phòng khách, các đệ tử khác của phái Thiên Nữ đều đứng, chỉ có Vân Hải Đường và Lục Trường Sinh ngồi.
Đào Thận không rõ thân phận của Lục Trường Sinh, vì thế do dự mở lời: “Thiên Nữ, vị này là...”
“Vị này là Đao tiên sinh, người hộ đạo của ta.”
Trong lòng Lý Văn Anh khẽ run lên.
Người hộ đạo!
Nàng vốn là người của phái Thiên Nữ nên đương nhiên hiểu rõ người hộ đạo của Thiên Nữ là nhân vật ra sao.
Toàn bộ phái Thiên Nữ đều phải dựa vào người này.
Nàng thật sự không thể ngờ phái Thiên Nữ không chỉ để cho Thiên Nự tự mình xuống núi mà thậm chí còn đưa cả người hộ đạo đi theo.
“Tướng công, lần này chắc chắn Đào phủ ta được cứu rồi.”
Lý Văn Anh kích động hô lên.
“Nói qua về rắc rối của Đào phủ các ngươi đi đã.”
“Đệ tử của phái Thiên Nữ chúng ta dù có gả ra ngoài rồi thì vẫn là người của phái Thiên Nữ, nếu gặp phải rắc rối thì đương nhiên môn phái sẽ giúp đỡ.”
Vân Hải Đường thản nhiên lên tiếng.
Nàng không khẳng định điều gì cả, nhưng riêng việc nàng tự mình xuống núi cũng đã đủ chứng minh thái độ của phái Thiên Nữ rồi.
“Được, chuyện này nói một cách cụ thể thì có liên quan tới tiểu nữ nhà ta...”
Vì thế Đào Thận bắt đầu kể lại chuyện mình gặp từ đầu tới cuối.
Thì ra họ đắc tội với Sa Long Môn! Hết chương 233.



Bạn cần đăng nhập để bình luận