Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 847: Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu! Hai Ám Kình bộc phát, sư phụ chấn động!

Chương 847: Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu! Hai Ám Kình bộc phát, sư phụ chấn động!
“Thế giới này có võ thuật, nhưng không có Võ đạo.”
“Bí Giới lâu đoán mức phản ứng năng lượng cao nhất của Bí giới này là cấp bậc Đạo Cơ, cũng tương đương với Trúc Cơ. Nhưng mà đó cũng không phải mức năng lượng của Cương Kình. Thứ gọi là Cương Kình... e là ngay cả thần lực cũng không so được.”
“Dù sao, thứ gọi là Kình nhưng còn lâu mới có thể đứng trước mặt võ giả Đoán Thể cảnh của Thánh thổ lúc khí huyết cường đại.”
“Thế giới này có thể có mức phản ứng năng lượng Đạo Cơ, đó là vì súng đạn!”
“Chẳng qua, có lẽ là chịu hạn chế của quy tắc thế giới, hoặc là một vài nguyên nhân nguyên tố hoá học. Tuy súng đạn của cái thế giới này thịnh vượng, nhưng vẫn phát triển ra công nghiệp vũ khí hạt nhân. Cũng có thể nói, không có đạn hạt nhân...”
Lục Trường Sinh chải chuốt một chút thường thức về thế giới này trong đầu.
Võ giả trước mặt súng đạn, đã biến thành màn biểu diễn.
Cho dù là thứ gọi là trận thi đấu Võ đạo, về cơ bản cũng giống như cuộc thi hát, cuộc thi nhảy múa, giống với chương trình tuyển chọn thôi.
Hấp dẫn chính là lưu lượng, là thịnh yến trên thương trường, mà không phải là cao thủ võ giả gì.
Chính vì như thế, vòng đầu tiên của giải thi đấu Võ đạo xuất hiện tình huống đánh chết người. Lúc này mới khiến người chú ý, dẫn tới dư luận bùng nổ.
“Dựa vào ghi chép của Bí giới bảo điển, nếu muốn ngưng tụ Võ đạo trong một Bí giới với mức phản ứng năng lượng kém, nói dễ cũng dễ, mà khó cũng khó.”
“Đó chính là phải dùng phương pháp phù hợp với quy tắc vận hành của Bí giới, khiến cho sức mạnh ‘Võ đạo’ có thể đạt tới cấp bậc Siêu Phàm. Cấp bậc Siêu Phàm càng càng, Võ đạo ngưng tụ càng mạnh, như vậy chất lượng mảnh võ đạo lấy được cũng càng cao.”
“Nói cách khác, nếu muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, ta phải khiến Võ đạo đạt tới cấp bậc Đạo Cơ. Mà phù hợp với quy tắc của thế giới này cũng chỉ có võ thuật...”
Trong đầu Lục Trường Sinh phân tích đâu ra đấy.
“Nhưng dựa vào trình độ của Lục Viễn, chỉ nắm giữ một chút kỹ xảo phát lực, có thể tích hợp sức mạnh trên người, cùng lắm chỉ là Minh Kình.”
“Còn sức mạnh thật sựu, có thể bộc phát từ trong cơ thể ra ngoài, được gọi là Ám Kình.”
“Ở trong giới võ thuật, chỉ khi bước chân vào Ám Kình, mới được coi như đăng đường nhập thất, có tư cách mở võ quán, thu đồ đệ.”
“Ám Kình...”
Lục Trường Sinh nhớ lại võ thuật “Lục Viễn” luyện tập trong đầu.
Võ thuật của “Lục Viễn” là học được trong võ quán.
Võ quán tên là võ quán Phi Hạc, quán chủ cũng thật sự có bản lĩnh, là một tên võ giả Ám Kình.
Kình mà võ quán Phi Hạc luyện là Loa Toàn Kình, uy lực quả thật mạnh nhất.
Chỉ tiếc Lục Viễn không luyện tới nơi tới chốn, đến nay vẫn không thể bộc phát nổi một đạo Loa Toàn Kình.
Thậm chí, Thậm chí ngay cả một chút đầu mối Lục Viễn cũng không có.
Chẳng qua, bây giờ Lục Trường Sinh tới rồi.
Chuyện Lục Viễn không làm được, đối với Lục Trường Sinh thì đơn giản.
“Kình... Thật ra thì trên người của ta có lưu lại một đạo Kình.”
“Tiệt Mạch Kình!”
Lục Trường Sinh duỗi tay che kín ngực.
Tiệt Mạch Kình cắt đứt tâm mạch Lục Viễn, sử dụng thiết bị cũng không tới được tâm mạch, trong y học thì là nhồi máu cơ tim.
Nhưng Lục Trường Sinh lại có thể cảm nhận được Tiệt Mạch Kình rõ ràng.
Chỉ sợ cho dù lưu lại một tia, hắn cũng có thể cảm nhận được.
“Dựa vào ngộ tính của ra, cho dù là Tiệt Mạch Kình, nhìn qua một lần là có thể bắt chước được...”
Lục Trường Sinh lập tức nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận đặc thù của Tiệt Mạch Kình, lại nhớ lại tình huống ban đầu khi đối thủ đánh Tiệt Mạch Kình ra.
Rồi sau đó, trong đầu Lục Trường Sinh lại bắt đầu suy diễn.
Một lúc lâu sau, Lục Trường Sinh mở mắt.
“Thịch”
Hắn đánh ra một quyền.
Mơ hồ cảm giác được trái tim đột nhiên nhảy một cái, sau đó từ cánh tay đột nhiên phát ra một luồng sức mạnh mãnh liệt.
Sau đó luồng sức mạnh xuyên qua cơ thể phóng ra, không khí trong nháy mắt cũng nổ tung.
“Tiệt Mạch Kình, thành!”
Trên mặt Lục Trường Sinh nở một nụ cười.
Dựa theo sự phân chia của giới võ thuật, chỉ cần có thể đánh ra một phát Ám Kình, thì hoàn toàn xứng là võ giả Ám Kình.
Mà Lục Trường Sinh, hiện tại chính là Ám Kình!
Thời gian hắn sử dụng để từ Minh Kình tới Ám Kình... chỉ một canh giờ!
Ừm... dựa theo thời gian của thế giới này, chắc là hai tiếng.
Chẳng qua, đánh ra một phát Tiệt Mạch Kình, Lục Trường Sinh cảm giác được trong cơ thể suy yếu một hồi.
Cơ thể cũng giống như muốn ngất xỉu.
“Cỗ thân thể này vừa mới chịu tổn thương, trái tim vẫn còn trong trạng thái tổn thương. Vừa nãy bộc phát Tiệt Mạch Kình, phụ tải với trái tim quá lớn, cần tĩnh dưỡng!”
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lúc, nằm lại lên giường.
“Chắc là người phía bên ngoài cũng cho rằng ta chết rồi, trì hoãn thời gian quá lâu cũng không nên. Hình như Lục Viễn còn liên quan tới một vòng xoáy dư luận.”
“Vẫn là không nên tạo ra sự sợ hãi...”
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy nên “sống lại” trước, hắn cũng không thể thật sự “đã chết”.
Cho nên hắn chậm rãi xuống giường, mở cửa phòng phẫu thuật ra.
“Xoạt”
Cửa lớn phòng phẫu thuật mở ra.
Một đám phóng viên bên ngoài, cộng thêm số lượng lớn bác sĩ, y tá, còn có bảo vệ đang duy trì trật tự.
Bệnh viên đang công bố tin tức “Lục Viễn” chết.
Kết quả, cửa lớn phòng phẫu thuật mở ra, Lục Viễn cứ như vậy, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, xuất hiện ở trong vô số ống kính trước mặt.
“A...”
“Lục Viễn không chết.”
“Viện trưởng, bệnh viện các người không phải là thông báo Lục Viễn chết rồi sao?”
Vô số gương mặt phóng viên, bác sĩ đều không thể tin nổi.
Nhất là bác sĩ cấp cứu cho Lục Viễn, lại càng trợn to mắt nhìn.
Lục Viễn, lại vừa sống lại?
Nhưng các nhà báo cũng rất hưng phấn.
Cái tin này hình như còn lớn hơn...
...
Lục Trường Sinh trở lại nhà đã một thời gian ngắn rồi.
Gia đình của hắn rất đơn giản, hai người cha mẹ, còn có một em gái.
Cha mẹ đều là giảng viên đại học, thuộc phần tử trí thức cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận