Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2010: Trong Giới Hải đụng độ với năm gã Giới Chủ, lấy được bảo vật Thanh Liên Bảo Đăng! (3)

Thì ra là thế, chẳng trách Giới Chủ Cổ Tang lại bí quá hoá liều, ngay cả bảo vật của thương hội Vạn Cổ cũng dám đánh cắp. Nghe nói Thanh Liên Bảo Đăng này vĩnh viễn không tắt, bên trong có một tia Bất Diệt Hỏa Chủng, đối với Giới Chủ mà nói tia Bất Diệt Hỏa Chủng này có tác dụng cực lớn. Có tia Bất Diệt Hỏa Chủng này thì Giới Chủ có thể liên tục bành trướng thế giới.”
“Cụ thể có thể bành trướng bao nhiêu lần thì không rõ. Nhưng chỉ cần lúc Bất Diệt Hỏa Chủng sắp dập tắt thì dừng lại ngay, sau đó nuôi thêm một thời gian là Bất Diệt Hỏa Chủng lại có thể khôi phục như cũ. Đối với Giới Chủ mà nói, thứ này tương đương với nguồn nguyên tinh vô hạn.”
Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng chấn động.
Nguyên tinh!
Nguyên tinh vô hạn!
Giờ chẳng phải hắn thiếu nhất là nguyên tinh sao?
Đương nhiên Bất Diệt Hỏa Chủng này chắc chắn kém hơn nguyên tinh vô hạn thật sự.
Nhưng với Giới Chủ mà nói thì nó vẫn mang ý nghĩa trọng đại.
Thậm chí cứ dùng một thời gian là Bất Diệt Hỏa Chủng lại hao hết, rồi lại phải chờ đợi một thời gian ngắn để Bất Diệt Hỏa Chủng khôi phục lần nữa.
Nhưng dù là thế thì đối với Giới Chủ thứ này cũng là một kiện bảo vật vô giá.
Có thể giúp Giới Chủ tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực.
Thậm chí bước lên nhất cảnh đỉnh phong!
Thậm chí lại tới gần nhị cảnh thêm một bước.
“Tạ ơn Phương sư huynh giải đáp, Thanh Liên Bảo Đăng này có tác dụng rất lớn với ta.”
Lục Trường Sinh gật đầu, thu hồi Thanh Liên Bảo Đăng.
“Lục sư đệ, chỉ sợ chuyện này không thể giấu được. Nếu thương hội Vạn Cổ muốn điều tra về Thanh Liên Bảo Đăng cũng không quá khó khăn. Dù sao đằng sau thương hội Vạn Cổ có Chúa Tể tam cảnh, trong đại vũ trụ này gần như không có chuyện gì giấu được Chúa Tể.”
Phương Xuyên ý vị thâm trường nói.
“Chẳng lẽ phải trả lại Thanh Liên Bảo Đăng cho thương hội Vạn Cổ?”
Lục Trường Sinh cau mày.
“Ha ha ha, Lục sư đệ, ngươi cũng coi thường núi Phi Long chúng ta quá rồi. Chuyện này ngươi có lý, là do Giới Chủ của thương hội Vạn Cổ muốn giết người diệt khẩu, ngươi đã có lý thì còn ai dám tới núi Phi Long tìm ngươi đòi lại Thanh Liên Bảo Đăng nữa?”
“Nhưng ngươi muốn tới Đỉnh Vũ Trụ. Nếu thương hội Vạn Cổ biết Thanh Liên Bảo Đăng đang ở chỗ ngươi thì chưa biết chừng sẽ sắp xếp một vài đối thủ cường đại cho ngươi, nhưng thủ đoạn nhỏ này đối với thương hội Vạn Cổ mà nói cũng không có gì khó khăn.”
Phương Xuyên nhắc nhở.
Lục Trường Sinh nghe xong cũng không tỏ ý kiến gì, chỉ lãnh đạm đáp: “Vậy càng tốt, đối thủ càng mạnh sẽ mang tới càng nhiều khí vận. Ta đến Đỉnh Vũ Trụ không phải vì khí vận sao?”
“Đối chiến bình thường ta không sợ bất cứ đối thủ nào hết!”
Giọng điệu của Lục Trường Sinh cực kỳ kiên định.
Hơn nữa còn lộ vẻ tự tin không có gì sánh kịp.
Chí bảo như Thanh Liên Bảo Đăng đã rơi vào tay hắn lại muốn hắn trả lại ư?
Vốn không có khả năng!
Còn chút thủ đoạn nhỏ của thương hội Vạn Cổ, Lục Trường Sinh cứ đối đầu với chúng là được.
Dù sao phía sau hắn không phải không có ai hết.
Hắn chính là đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long.
Chút thủ đoạn nhỏ thì không sao.
Nhưng muốn tự mình ra tay đối phó với Lục Trường Sinh ư?
Không thể nào!
“Tốt, ngươi có tự tin như vậy là đủ rồi.”
“Người của núi Phi Long chúng ta dù không gây sự nhưng cũng không sợ rắc rối.”
“Đi thôi, tới Đỉnh Vũ Trụ trước!”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Giờ cũng không phải lúc để bành trướng Chân giới.
Hắn phải tới Đỉnh Vũ Trụ đã.
Thế là Lục Trường Sinh lại hướng về phía Đỉnh Vũ Trụ mà đi.
Sau ba tháng.
Lục Trường Sinh dừng lại.
Từ núi Phi Long tới nơi này, hắn đã đi mất sáu tháng.
Ròng rã nửa năm, cuối cùng Lục Trường Sinh cũng dừng lại.
Nhưng cuối cùng vẫn tới nơi.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh rời khỏi Giới Hải, giáng lâm về phía đại vũ trụ.
Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã giáng lâm tới đại vũ trụ.
Hơn nữa hắn đã nhìn thấy một tòa thế giới rộng lớn đằng trước.
“Nơi đó chính là Đỉnh Vũ Trụ.”
Phương Xuyên lên tiếng.
Lục Trường Sinh thu hồi Chân giới, mấy người trực tiếp bay về phía Đỉnh Vũ Trụ.
“Vù vù.”
Mấy người thuận lợi tiến vào Đỉnh Vũ Trụ.
Trong tầm mắt của Lục Trường Sinh toàn là tu sĩ.
Khắp nơi đều là tu sĩ.
Hơn nữa phần lớn đều là kẻ siêu thoát.
Những kẻ siêu thoát này về cơ bản đều tới Đỉnh Vũ Trụ quan chiến.
Gần như hội tụ vô số kẻ siêu thoát trong đại vũ trụ.
Bởi vậy Đỉnh Vũ Trụ rộng lớn có vẻ vô cùng náo nhiệt.
“Đỉnh Vũ Trụ, quanh năm diễn ra đủ loại chiến đấu.”
“Phần lớn đều là các loại sàng chọn. Rất nhiều kẻ siêu thoát muốn thành danh và thu hoạch vô số khí vận cùng vô số nguyên tinh đều sẽ tới Đỉnh Vũ Trụ chiến đấu, vả lại còn phải qua rất nhiều lần tuyển chọn, có khi mất thời gian mấy chục năm, hơn trăm năm mới giành được cơ hội khiêu chiến với cường giả tại Đỉnh Vũ Trụ.”
“Mỗi cuộc chiến đấu đều có thể đặt cược. Đây cũng là nguyên nhân ta nói ngươi có thể thu hoạch được rất nhiều nguyên tinh, điều kiện tiên quyết là ngươi phải thắng, không cần nói tới tiền thưởng, chỉ dựa vào tiền đặt cược cũng có thể kiếm được rất nhiều.”
Phương Xuyên giới thiệu qua một lượt. Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên hắn tới Đỉnh Vũ Trụ.
Thế nên cũng biết sơ qua về Đỉnh Vũ Trụ.
Lục Trường Sinh yên lặng nhìn lướt qua những kẻ siêu thoát này.
Tồn tại hàng đầu ở một số vị diện.
Kẻ siêu thoát chỉ dùng một lời có thể quyết định vận mệnh của hàng tỷ sinh linh, tới Đỉnh Vũ Trụ lại chỉ là một trong đông đảo chúng sinh thôi.
Còn phải liều mạng chiến đấu mới thu được vô số nguyên tinh và khí vận.
Thế nhưng kẻ siêu thoát cũng là tu sĩ.
Vì có thể tiến thêm một bước thì không tiếc bất cứ giá nào.
Liều mạng có là gì đâu?
Kẻ siêu thoát nào có thể tiếc mệnh?
Muốn siêu thoát thì phải liều mạng.
Chỉ có một số ít tu sĩ giống với Lục Trường Sinh mới có niềm tin trở thành kẻ siêu thoát mà không cần liều mạng.
Nhưng phần lớn kẻ siêu thoát đều phải liều mạng.
“Phương sư huynh, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận