Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 135. Trương Thiên Vũ quét ngang quần hùng, Trang Thập Tam đêm tối hiện thân (2)



Chương 135. Trương Thiên Vũ quét ngang quần hùng, Trang Thập Tam đêm tối hiện thân (2)




Bởi vì bên dưới đỉnh lớn này còn có một người đang đứng, người này đang dùng hai tay để giữ lấy đỉnh.
"Sức khiêng được đỉnh! Chẳng lẽ là kẻ trời sinh thần lực, Triệu Nguyên Bá?"
Đồng tử trong mắt Trương Thiên Vũ khẽ co rụt.
Triệu Nguyên Bá, Lý Hoan, Dương Tam Nương.
Hơn nữa, vẫn còn có một số võ giả giang hồ đang lục tục tìm tới, có thể tiếng tăm của bọn họ không bằng ba người kia, thế nhưng đều không thể khinh thường được, bởi vì tất cả đều là võ giả Luyện Tạng.
Rõ ràng tất cả bọn họ đều đến vì Tứ Mục Thiềm Bảo.
"Trương Thiên Vũ, giao Tứ Mục Thiềm Bảo ra đây đi, ngươi không gánh nổi Tứ Mục Thiềm Bảo đâu."
Triệu Nguyên Bá lạnh lùng nói.
Những kẻ này không liên thủ với nhau, bọn họ chỉ không hẹn mà cùng tới Hắc Thủy Bang thôi.
Dù sao cũng không có kẻ nào ngu si cả.
Tứ Mục Thiềm Bảo xuất thế nhưng tới nay lại đột ngột biến mất, tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ tới địa đầu xà là Hắc Thủy Bang.
"Bang chủ, phải làm sao bây giờ?"
"Bang chủ, Tứ Mục Thiềm Bảo thật sự nằm trong tay ngươi ư?"
"Bang chủ, lấy đại cục làm trọng..."
Các đường chủ của Hắc Thủy Bang nhìn thấy "đội hình" thế này, ai nấy đều đổi sắc, thậm chí họ còn bắt đầu quay sang "khuyên bảo" Trương Thiên Vũ.
Trương Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, hắn đảo mắt qua từng võ giả đang đứng trong đại sảnh rồi cười lạnh, lên tiếng: "Đúng thế, Tứ Mục Thiềm Bảo đang nằm trong tay ta."
"Nhưng các ngươi xứng có được nó sao?"
Giọng của Trương Thiên Vũ vang vọng trong đại sảnh khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Trương Thiên Vũ... điên rồi ư?
"Có ý gì?"
"Trương Thiên Vũ, ngươi điên rồi đấy à?"
"Rất nhiều cao thủ bọn ta đều đã tụ hội ở Hắc Thủy Bang, dù ngươi có điên rồi thì cũng phải giao Tứ Mục Thiềm Bảo ra đây!"
Ánh mắt các võ giả lộ rõ sự hung dữ.
Mặc kệ Trương Thiên Vũ điên thật hay giả điên nhưng hắn phải giao Tứ Mục Thiềm Bảo ra đây!
"Bang chủ, ngài..."
Ngay cả người của Hắc Thủy Bang cũng không thể nào hiểu nổi.
Vào thời điểm thế này, tại sao bang chủ phải thừa nhận Tứ Mục Thiềm Bảo đang nằm trong tay hắn?
Không thể thừa nhận được! Đánh chết cũng không thể thừa nhận được mới đúng!
Một khi tin tức này truyền đi, chỉ sợ sau hôm nay, Hắc Thủy Bang thật sự sẽ mãi mãi không còn một ngày yên tĩnh nữa.
"Vèo."
Ngay trong lúc mọi người còn đang chửi rửa ầm ĩ ở đại sảnh thì một thanh phi đao đã lặng yên bay về phía Trương Thiên Vũ.
Phi đao lóe lên rồi vụt đi, có rất nhiều người thậm chí còn không thể phát hiện ra.
Cho đến khi bọn họ nhận ra, phi đao cũng đã bay tới trước mặt Trương Thiên Vũ.
Ngay cả Trương Thiên Vũ cũng vậy.
Phi đao im hơi lặng tiếng, mãi cho đến khi nó đã đến trước mặt rồi, Trương Thiên Vũ mới mơ hồ nhận thấy được mũi nhọn ác liệt này.
"Là phi đao của Lý Hoan!"
"Phi đao của Lý Hoan lặng yên không tiếng động, giết người trong vô hình. Từ xưa tới nay, phàm là hắn ra tay thì chưa từng thất bại."
“Có lẽ là Trương Thiên Vũ có lá bài tẩy nào đó, bằng không, hắn sẽ không dám bại lộ Tứ Mục Thiềm Bảo đâu. Đáng tiếc, Lý Hoan lại là kẻ không tầm thường, hắn sẽ không cho Trương Thiên Vũ có cơ hội để lộ lá bài tẩy kia, chắc chắn là một kích tất sát!”
"Trương Thiên Vũ chết chắc rồi. Chờ Trương Thiên Vũ chết thì xem Tứ Mục Thiềm Bảo rơi vào nhà nào đây?"
Ngay lập tức, có rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu mọi người.
Phi Đao Lý Hoan, lệ vô hư phát, xuất đao tất sát!
Trong mắt rất nhiều người, lần này Trương Thiên Vũ chắc chắn phải chết!
Chỉ có Trương Thiên Vũ nhìn phi đao đã gần trong gang tấc, dường như đã sắp xuyên thủng qua cổ hắn mà khóe miệng vẫn có thể mỉm cười đầy quái dị.
"Xẹt."
Một giây sau, Trương Thiên Vũ đưa tay ra, hắn chỉ dùng có hai ngón tay với tốc độ nhanh như chớp để kẹp lấy phi đao.
Chuôi phi đao sắc bén này nằm giữa hai ngón tay của Trương Thiên Vũ, không hề nhúc nhích.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều phải trợn trừng mắt.
Đây là phi đao của Lý Hoan!
Là phi đao lệ vô hư phát, một đòn tất sát trong lời đồn.
Dù cho có là võ giả Luyện Tạng đỉnh phong, chỉ cần để Lý Hoan tìm được cơ hội sử dụng phi đao, đối phương chắc chắn sẽ phải chết.
Thế mà làm sao Trương Thiên Vũ có thể dùng tay không để đỡ phi đao?
Thậm chí còn không chỉ đơn giản là tay không mà hắn còn dùng hai ngón tay kẹp lấy phi đao nữa.
"Rắc."
Trương Thiên Vũ dồn sức vào ngón tay, phi đao lập tức đứt đoạn.
Đao gãy bị Trương Thiên Vũ tiện tay ném xuống đất, phát ra một tiếng "keng" vang giòn.
Âm thanh giòn giã này vang lên như bắn thẳng vào đầu Lý Hoan.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Phi đao của hắn là bách luyện phi đao, thậm chí còn được cho thêm một số vật liệu đặc thù nên cực kỳ sắc bén, cũng cực kỳ cứng rắn.
Nhưng dù sắc bén và cứng rắn như vậy mà phi đao của hắn vẫn bị Trương Thiên Vũ dùng tay không bóp gãy?
Trương Thiên Vũ đứng dậy, hắn bước từng bước về phía mọi người.
"Phi Đao Lý Hoan cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Trương Thiên Vũ nhìn về phía Triệu Nguyên Bá.
"Hừ, Trương Thiên Vũ, tiếp một đỉnh của ta đây!"
Triệu Nguyên Bá hừ lạnh rồi dùng hai tay nâng đại đỉnh, đột ngột ném về phía Trương Thiên Vũ.
Đại đỉnh vốn nặng cả vạn cân, lại bị Triệu Nguyên Bá dồn lực ném đi nên không biết sức mạnh của nó khủng bố đến thế nào.
Sợ là sượt qua cũng bị thương, đến gần là sẽ chết.
Thế nhưng Trương Thiên Vũ lại xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đón lấy.
Đại đỉnh nặng vạn cân bị bàn tay của Trương Thiên Vũ dễ dàng cản lại, thậm chí hắn còn không lùi về phía sau dù chỉ một bước, có vẻ vân đạm phong khinh.
"Lực khiêng được đỉnh, Triệu Nguyên Bá à?"
"Không biết rằng liệu ngươi có thể chịu nổi một đỉnh của ta hay không?"
Trương Thiên Vũ cười lạnh.
Ngay sau đó, bàn tay hắn bất chợt đẩy về phía trước, đẩy đại đỉnh về phía Triệu Nguyên Bá.
Đại đỉnh xé gió lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Triệu Nguyên Bá. Hết chương 135.



Bạn cần đăng nhập để bình luận