Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 77. Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi



Chương 77. Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi




Cường độ trên cũng đã vượt qua rất nhiều võ giả Luyện Tạng.
Có điều bản thân Lục Trường Sinh thấy như vậy vẫn còn chưa đủ.
Hắn có thể cảm nhận được rằng phủ tạng của mình còn có khả năng thăng cấp, còn rất lâu nữa mới tới cực hạn.
Đương nhiên là việc rèn luyện phủ tạng cũng không có hạn mức tối đa.
Lục Trường Sinh cũng không khăng khăng phải đạt được tới cực hạn.
Thế nhưng chỉ cần việc rèn luyện phủ tạng không gặp phải bình cảnh quá rõ ràng thì hắn vẫn sẽ tiếp tục.
Chỉ khi nào đạt tới bình cảnh khiến việc tiếp tục rèn luyện không còn quá nhiều ý nghĩa, Lục Trường Sinh mới mở ra Sinh Tử Huyền Quan để thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực!
"Không phải vội thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực."
"Huống hồ, bây giờ ngoại trừ Thần Lực Thiên của Vạn Độc Kinh ra, ta cũng không có võ công thuộc cảnh giới Thần Lực nào khác cả."
"Nếu có thể thì nên cân nhắc đi tìm một môn võ công cảnh giới Thần Lực nữa để chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra."
Lục Trường Sinh lầm bầm.
Môn võ công Luyện Tạng thứ ba có tên là Xuân Phong Hóa Vũ Luyện Tạng công.
Cái tên này không hề bình thường, hơn nữa nó còn có tới sáu tầng, yêu cầu cũng cao hơn so với hai môn võ công Luyện Tạng khác một chút.
Lục Trường Sinh thử tính toán thì thấy luyện được môn võ công này lên tới viên mãn thì phủ tạng có thể được rèn luyện gần đủ rồi, hắn có khả năng đột phá tới cảnh giới Thần Lực.
Vậy thì phải chuẩn bị kỹ càng võ công của cảnh giới Thần Lực từ sớm.
Nếu như không có sự chỉ đạo để đột phá từ võ công của cảnh giới Thần Lực thì độ khó khi phá vỡ Sinh Tử Huyền Quan là rất cao.
Lục Trường Sinh giơ tay ra.
Một tia khí huyết loáng thoáng hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Khí huyết như sợi tơ cứ hiện lên trong tay Lục Trường Sinh như vậy khiến người ta cảm nhận được một luồng khí sắc bén, chẳng khác nào lợi kiếm.
"Tàm Ti Kiếm!"
"Dù sao cũng là môn võ công do ta tự nghĩ ra, vậy nên ta cũng đã lĩnh ngộ thấu triệt chân lý của nó từ lâu. Mất một tháng tu luyện để đại thành, tốc độ này cũng coi như trung bình."
"Tuy là chưa đạt tới viên mãn nhưng Tàm Ti Kiếm đã đại thành, uy lực cũng không tầm thường."
"Khí huyết hóa tơ, sợi tơ như kiếm."
Lục Trường Sinh nhẹ nhàng vung tay lên.
"Vèo".
Một tia khí huyết lập tức biến hóa thành mấy chục sợi tơ chỉ trong nháy mắt rồi xuyên thủng chiếc bàn bên cạnh Lục Trường Sinh.
Uy lực bực này đã khủng bố vô cùng rồi.
Ai mà ngờ được rằng khí huyết mềm mại khi phóng ra bên ngoài lại có thể đáng sợ như thế cơ chứ?
Đến chính bản thân Lục Trường Sinh cũng không biết được Tàm Ti Kiếm rốt cuộc là vũ kỹ cấp mấy.
Trước đây, hắn cảm thấy nó có thể là vũ kỹ cấp sáu hoặc cấp bảy.
Nhưng bây giờ, sau khi đã nhìn thấy uy lực kinh khủng khi thôi thúc khi huyết để triển khai Tàm Ti Kiếm, Lục Trường Sinh có cảm giác rằng có lẽ Tàm Ti Kiếm không chỉ đơn giản là vũ kỹ cấp sáu hoặc cấp bảy mà thôi.
Cũng chỉ trong vài ngày sắp tới, Tàm Ti Kiếm sẽ viên mãn.
Cùng lắm là nửa tháng thôi.
Đến khi ấy, sức mạnh của Tàm Ti Kiếm sẽ lại được nâng cao một bậc!
"Bây giờ còn thiếu một môn võ công của cảnh giới Thần Lực nữa."
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, hắn biết võ công của cảnh giới Thần Lực là thứ không hề tầm thường.
Nơi nào sẽ có võ công của cảnh giới Thần Lực nhỉ?
Từ xưa tới nay, Diệu Thủ Viên chưa bao giờ có võ giả cảnh giới Thần Lực, hơn nữa cũng không có võ công của cảnh giới này.
Huyết Sát môn à?
Cái này có khả năng.
Thế nhưng Huyết Sát môn lại là môn phái không rõ lai lịch, Lục Trường Sinh cũng không biết đối phương tới từ đâu, bởi vậy hắn không thể hành động tùy tiện được.
Khi tới Thần Lực Thiên của Vạn Độc Kinh, Lục Trường Sinh không thể tiếp tục luyện được nữa.
Bỗng nhiên, trong đầu Lục Trường Sinh xẹt qua một bóng người.
Lý Hồng Trang!
Lục Trường Sinh nghĩ ngay tới Lý Hồng Trang.
Hắn đã có được võ công của cấp độ Rèn Cốt và Luyện Tạng từ tay Lý Hồng Trang.
Có lẽ, biết đâu được đấy, liệu có khi nào Lý Hồng Trang cũng sẽ có võ công của cảnh giới Thần Lực không?
Trước đây, Lý Hồng Trang mai danh ẩn tích, có vẻ như đã rời khỏi thành Nam Dương, bởi vậy dù Lục Trường Sinh có muốn tìm nàng cũng không tìm được.
Nhưng buổi sáng hôm nay, Lục Trường Sinh vừa gặp lại Lý Hồng Trang, điều này chứng tỏ Lý Hồng Trang đã quay trở lại thành Nam Dương rồi.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh lập tức thay một bộ quần áo khác.
Vẫn mặc hắc y và che mặt, Lục Trường Sinh cầm lấy đoản kiếm rồi lập tức đẩy cửa ra, vội vàng biến mất trong bóng đêm.
...
Một giọt máu tươi đỏ thẫm nhỏ từ thân kiếm xuống đất.
Gương mặt Lý Hồng Trang lộ rõ sự mệt mỏi.
Bên cạnh nàng, có một xác chết đang nằm trên mặt đất.
"Triệu gia đúng là bám dai như đỉa ấy!"
"Ta vừa mới quay lại thành Nam Dương là đã bị phát hiện rồi."
"Chẳng qua bây giờ ta đã vượt xa khi xưa. Giờ đây, ta là võ giả Luyện Tạng, dù cho có bị thương nhẹ thì đám nanh vuốt của Triệu gia cũng không thể đối phó với ta!"
Lý Hồng Trang thở hổn hển.
Nàng bị thương nhẹ, sau đó đi khám rồi lấy thuốc và quay lại viện tử này.
Vốn cho là nơi này rất an toàn, nào ngờ đám người của Triệu gia lại tìm được tới tận đây.
Sau đó, một cuộc hỗn chiến quyết liệt đã diễn ra.
Rõ ràng là Triệu gia đã xem thường Lý Hồng Trang nên chỉ phái một ít võ giả Rèn Cốt tới.
Kết quả là tất cả bọn chúng đều bị nàng giết chết.
Lý Hồng Trang đang định bỏ đi nhưng khi vừa mới bước ra cửa lớn, nàng lại thấy trong một góc bên ngoài cửa lớn có một bóng người cao lớn đang chậm rãi bước ra.
Đây là một đao khách đứng khoanh tay ôm đao.
Vóc dáng kẻ này cao lớn, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế túc sát bừng bừng.
Vừa đi ra khỏi góc tường, hắn đã như một thanh bảo đao ra khỏi vỏ, dù có đứng trong bóng đêm cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt, bởi vậy không một ai có thể làm lơ sự xuất hiện của hắn. Hết chương 77.



Bạn cần đăng nhập để bình luận