Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 140. Nhị Trọng Lãng đánh nổ Trương Thiên Vũ, Trang Thập Tam hung danh truyền xa (4)



Chương 140. Nhị Trọng Lãng đánh nổ Trương Thiên Vũ, Trang Thập Tam hung danh truyền xa (4)




Lục Trường Sinh nhanh chóng tính toán, chính hắn cũng cảm thấy chấn động.
Sau khi bước chân vào cảnh giới Thần Lực, Lục Trường Sinh cho rằng tốc độ tu luyện sẽ bị chậm lại.
Nhưng với tình hình bây giờ thì trong lúc vô tình, thực lực của hắn đã tăng nhanh như gió, tựa hồ là tốc độ tăng trưởng còn nhanh hơn so với khi còn ở cảnh giới Luyện Thể nhiều.
Hắn nghĩ tới một cụm từ là "tích lũy lâu dài, sử dụng một lần".
Vì hắn đã cố gắng rèn luyện căn bản từ cảnh giới Luyện Thể, nỗ lực luyện các loại vũ kỹ để nâng cao ngộ tính nên bây giờ tốc độ tu luyện ở cảnh giới Thần Lực của hắn mới không hề suy giảm.
"Lục đại phu, lão gia cho mời."
Giọng của nha hoàn Hạ phủ bỗng vang lên ngoài cửa, ngữ khí của nàng còn có chút lo lắng.
Lục Trường Sinh thu công, hắn mở cửa, hỏi: "Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
"Lục đại phu, tiểu thư lại phát bệnh rồi. Tình hình còn có vẻ nghiêm trọng hơn trước nên lão gia mời ngài mau tới xem."
"Lại nghiêm trọng hơn à?"
Lục Trường Sinh nhíu mày.
Không thể như thế được!
Dựa theo chẩn đoán của hắn, bệnh của Hạ tiểu thư đã sắp khỏi rồi, tại sao lại nghiêm trọng hơn được?
Vậy là Lục Trường Sinh vội vàng đi theo nha hoàn.
Hạ viên ngoại đi tới đi lui trong phòng, lúc này lòng hắn đã nóng như lửa đốt.
Mãi cho tới khi Lục Trường Sinh tới, Hạ viên ngoại mới vội vội vàng vàng bước tới, nắm chặt lấy tay Lục Trường Sinh rồi lo lắng nói: "Lục đại phu, rốt cục thì ngươi cũng tới rồi, mau mau cứu nữ nhi của ta đi."
"Hạ viên ngoại đừng sốt ruột, để ta xem xem Hạ tiểu thư bị làm sao đã."
Khi Lục Trường Sinh bước vào phòng, hắn nhận thấy Hạ tiểu thư đã bị trói lai.
Hơn nữa, vẻ mặt của nàng rất hốt hoảng, ánh mắt thì mê man, sắc mặt cũng trắng bệch, tóc tai bù xù.
Đã vậy còn liên tục gọi tên "Trương lang, Trương lang" nữa.
Đây là thất tâm phong!
Chẳng trách Hạ viên ngoại lại cuống cuồng như vậy, cứ tiếp tục thế này, Hạ tiểu thư không điên thì cũng biến thành người ngu dại. Dù kết quả có thế nào đi nữa cũng không phải là điều mà Hạ viên ngoại muốn thấy.
Lục Trường Sinh hỏi chuyện Hạ tiểu thư nhưng đối phương không có bất cứ phản ứng nào với hắn.
Sau đó, hắn cẩn thận hỏi thăm nha hoàn về một vài chi tiết nhỏ rồi mới bắt mạch cho Hạ tiểu thư.
Một lát sau, Lục Trường Sinh đứng lên.
"Lục đại phu, nữ nhi của ta thế nào rồi?"
Hạ viên ngoại hỏi.
Lục Trường Sinh liếc mắt quan sát khắp gian phòng.
"Lục đại phu cứ nói đi, đừng ngại. Những người ở đây đều là người đáng tin cả.”
Hạ viên ngoại bảo Lục Trường Sinh không cần lo lắng. Trong phòng này, ngoại trừ vợ chồng Hạ viên ngoại ra thì cũng chỉ có nha hoàn thiếp thân của Hạ tiểu thư, không hề có người ngoài.
Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu một cái rồi nói: "Hạ viên ngoại, chẳng phải ta đã nói phải để Hạ tiểu thư nghỉ ngơi nhiều, tuyệt đối không được động tới mê hương hay sao? Nhìn dáng vẻ của Hạ tiểu thư thì nàng không chỉ có tiếp tục tiếp xúc với mê hương mà thậm chí là lần này còn gấp bội về lượng, cho nên nàng mới trở thành như thế kia."
"Cái gì cơ, lại tiếp xúc với mê hương sao?"
Hạ viên ngoại sa sầm mặt.
Hắn đột ngột nhìn về phía nha hoàn rồi trầm giọng hỏi: "Tiểu Mai, ngươi là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, nói đi, rốt cục thì tiểu thư đã gặp ai?"
Tiểu Mai sợ đến độ trắng bệch cả mặt. Nàng biết rằng bây giờ tiểu thư không còn tỉnh táo nên sẽ không có bất cứ ai che chở cho nàng nữa.
Nếu nàng còn tiếp tục giấu giếm, chỉ sợ là sẽ bị Hạ lão gia đánh chết.
Sau đó, Tiểu Mai mới ấp úng trả lời: "Là... là Đàm công tử ạ."
"Lúc ra ngoài thành đạp thanh, tiểu thư từng gặp Đàm công tử. Sau đó, hai người bọn họ liên hệ thư từ với nhau, dần dần, tiểu thư cũng đã cảm mến Đàm công tử."
"Tiểu thư không cho ta nói với lão gia và phu nhân. Thế rồi tiểu thư mắc phải bệnh lạ nên mới cắt đứt liên lạc với Đàm công tử. Nhưng lần này, sau khi bệnh tình thuyên giảm nàng lại ra ngoài thành gặp mặt Đàm công tử, ai mà ngờ được tiểu thư lại trúng phải mê hương..."
"Lão gia, phu nhân tha mạng."
Tiểu Mai dập đầu lia lịa.
Chuyện thế này xảy ra trong gia đình giàu có thì đúng là một loại bê bối.
Nghe vậy, Hạ viên ngoại tái xanh mặt. Tuy nhiên hắn không nổi giận, cũng không có ý định đánh chết Tiểu Mai ngay. Ngược lại, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, trên người tràn ngập sát ý.
"Đàm công tử ở đâu?"
Hạ viên ngoại hỏi.
"Việc này... Tiểu Mai cũng không biết. Mỗi lần gặp mặt đều do Đàm công tử gửi thư cho tiểu thư, sau đó mới sắp xếp địa điểm gặp mặt."
"Rầm."
Hạ viên ngoại đá Tiểu Mai ngã lăn ra đất.
Hắn tức giận đùng đùng, nói: "Lục soát, lục soát khắp toàn thành cho ta. Dù cho có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra tên Đàm công tử đó!"
"Lão gia bớt giận, việc này phải làm trong bí mật, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Thanh Nhi."
Phu nhân vội vàng khuyên bảo.
Hạ viên ngoại bớt giận đôi chút nhưng sát khí thì không hề giảm đi chút nào.
Hắn hướng về phía Lục Trường Sinh, hỏi: "Lục đại phu, liệu có cách nào để chữa bệnh không?"
"Tất nhiên là có. Ta sẽ lại khai một phương thuốc, điều dưỡng mấy ngày cũng dễ thôi. Nhưng lần này nhất định không được để tiểu thư tiếp xúc với mê hương nữa."
Lục Trường Sinh viết phương thuốc xong rồi rời đi.
Hắn không muốn biết quá nhiều việc liên quan đến bê bối của gia đình giàu có thế này.
Còn Đàm công tử gì đó thì tất nhiên là đã có Hạ viên ngoại xử lý rồi.
Chẳng mấy chốc lại vài ngày trôi qua.
Lục Trường Sinh tính toán thời gian, hắn đã tới Diêm Thành được khoảng mười ngày rồi.
Bệnh tình của Hạ tiểu thư đã có chuyển biến tốt, chỉ cần tiếp tục dùng thuốc thêm vài ngày nữa là được.
Ở Diêm Thành này, thủ đoạn của Hạ viên ngoại có thể nói là thông thiên, trừ Hắc Thủy Bang ra thì gần như hắn chẳng sợ ai cả.
Nhưng lần trước, Lục Trường Sinh đã lấy thân phận Trang Thập Tam để chém giết Hắc Thủy Bang. Hết chương 140.



Bạn cần đăng nhập để bình luận