Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 194. Đúc kiếm bốn tháng, một kiếm chém ra không ai địch nổi!



Chương 194. Đúc kiếm bốn tháng, một kiếm chém ra không ai địch nổi!




Quách Cửu Linh đứng sau đám người của Vạn Độc Giáo, trước mặt hắn có bốn cao thủ cảnh giới Thần Lực, nhưng hắn bị Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm, thế nên vẫn không có chút cảm giác an toàn nào.
Vì thế Quách Cửu Linh càng thận trọng hơn.
Lục Trường Sinh là “Trang Thập Tam”, thế nên phải có phong phạm của bậc đại hiệp.
Vì thế hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Quách Cửu Linh, chậm rãi nói từng từ: “Trang mỗ có một kiếm, đúc kiếm đã được bốn tháng, chưa có ai từng thấy. Hôm nay được gặp Quách Động chủ đây, được thấy sự huyền diệu của Cửu Tự Chân Ngôn.”
“Không biết kiếm này của Trang mỗ, Quách Động chủ có tiếp được không?”
Dứt lời, ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động, nháy mắt dẫn dắt “thanh kiếm khí huyết” trong cơ thể phóng ra.
“Lâm!”
Lại là Cửu Tự Chân Ngôn, như tiếng chuông đồng vang vọng, khiến đầu óc Lục Trường Sinh trở lên trống rỗng.
Phản ứng của Quách Cửu Linh rất nhanh.
Nếu Lục Trường Sinh thi triển bí pháp Thần Long Biến hoặc Hải Lãng Ý Cảnh hay bất cứ loại vũ kỹ nào khác thì e rằng đều sẽ bị Cửu Tự Chân Ngôn cắt ngang.
Thế nhưng bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết thì khác, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu dẫn đường là đủ.
“Vèo”.
Từ trong cơ thể Lục Trường Sinh có một thanh kiếm khí huyết nháy mắt phóng vụt ra.
Thanh kiếm khí huyết này rất ngắn.
Thậm chí nó còn không có mũi kiếm sắc nhọn, cũng không có khí thế kinh thiên động địa.
Đám người Vương Cửu Độc không khỏi kinh ngạc.
Lúc trước chúng còn đang nghi hoặc, thứ thần binh lợi khí gì lại cần đúc kiếm tới bốn tháng?
Nhưng giờ chúng đã hiểu rồi.
Trang Thập Tam nói “đúc kiếm” chính là ngưng tụ khí huyết thành một thanh kiếm!
Thế nhưng chỉ một thanh kiếm khí huyết thì có tác dụng gì chứ?
Tốc độ của thanh kiếm khí huyết rất nhanh, gần như chỉ vừa xuất hiện đã phi tới trước mặt Quách Cửu Linh trong nháy mắt.
Quách Cửu Linh chẳng có cơ hội nào để né tránh.
Thậm chí hắn còn rất cẩn thận, không đợi thanh kiếm khí huyết giáng xuống đã tung ra một quyền.
Một quyền này cũng đồng dạng là phóng khí huyết ra ngoài.
Hắn muốn đấm tan thanh kiếm khí huyết này trước, không để nó chém được mình.
Thế nhưng khi quyền của hắn chạm vào thanh kiếm khí huyết thì mọi thứ đều thay đổi.
“Ầm”.
Khí huyết nổ tung.
Điểm mạnh của thanh kiếm khí huyết không phải là mũi kiếm, cũng không phải sự quỷ dị khó lường, thậm chí tốc độ cũng chỉ là thứ yếu, tốc độ nhanh chỉ có tác dụng khiến đối thủ không thể né tránh mà thôi.
Uy lực thật sự của thanh kiếm khí huyết chính là nổ mạnh.
Khí huyết tích lũy bốn tháng đạt tới sức mạnh bốn trăm đỉnh, rốt cuộc khủng bố tới mức nào?
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó tất thảy trước mắt đều bị phủ kín bởi màu máu đỏ tươi.
Như thể khắp nơi đều là khí huyết cuồn cuộn.
Khí huyết sục sôi, hùng tráng, lộng lẫy.
Thậm chí tới tận giờ mọi người đều chưa từng trông thấy khí huyết rực rỡ tới vậy.
Thế nhưng giữa luồng khí huyết cuồn cuộn này lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Bởi vì nháy mắt khi khí huyết bùng nổ đã phóng ra sức mạnh cực kỳ to lớn, thế nên mọi thứ trong phạm vi mấy trượng đều bị nghiền nát.
“Lui!”
Lục Trường Sinh lui nhanh về phía sau.
Thật ra hắn đã cách Quách Cửu Linh khá xa, vượt qua phạm vi mười trượng.
Nhưng dù vậy Lục Trường Sinh vẫn cảm giác được dư âm nóng rực chậm rãi quét qua.
Lục Trường Sinh ngưng mắt nhìn hết thảy.
Khí huyết dần dần tiêu tán.
Màu máu đỏ tươi trước mắt tựa như đã biến mất vô tung.
Đợi tới khi tất cả đều khôi phục bình thường Lục Trường Sinh mới nhìn rõ phía trước.
Quách Cửu Linh đã không còn hình người.
Thi thể hắn biến thành từng mảnh vụn, rơi rụng khắp nơi.
Vương Cửu Độc và ba tên trưởng lão hộ pháp cũng ngã rạp trong vũng máu, thi thể vỡ nát, như thể bị vô số thanh kiếm sắc bén xuyên thủng.
Bốn gã võ giả cảnh giới Thần Lực của Vạn Độc Giáo thuần túy chỉ là bị khí thế của thanh kiếm khí huyết lan đến.
Lục Trường Sinh chỉ muốn chém Quách Cửu Linh, không để hắn quấy nhiễu mình nữa.
Thế nhưng không ngờ rằng sau mấy tháng đúc kiếm thì thanh kiếm khí huyết lại có thể bộc phát ra uy lực đáng sợ như vậy.
Hơn nữa giờ mới chỉ đúc kiếm bốn tháng, nếu đúc kiếm một năm, thậm chí mười năm thì sao đây?
So với sự rung động của Lục Trường Sinh thì người của Diệu Thủ Viên lại đang trợn mắt há hốc mồm khi thấy cảnh này.
Họ đã nhìn thấy gì?
Nếu như nói họ coi như có thể hiểu được trận chiến của mấy vị võ giả cảnh giới Thần Lực vừa rồi thì giờ lại không thể hiểu thanh kiếm khí huyết của “Trang Thập Tam”.
Đây là võ công ư?
Một kiếm chém năm võ giả cảnh giới Thần Lực.
Loại võ công nào mà lại khủng bố tới mức này?
“Chúng... chết rồi?”
“Chắc vậy, thi thể đều vỡ nát rồi, sống thế nào được nữa?”
“Trang đại hiệp... thật sự là võ giả cảnh giới Thần Lực à?”
Rất nhiều người đều trầm mặc.
Có điều đây là chuyện tốt.
Trang đại hiệp thắng thì bọn họ cũng sẽ sống sót.
Dù thế nào cũng tốt hơn người của Ly Dương động và Vạn Độc Giáo thắng nhiều.
“Tạ ơn cứu mạng của Trang đại hiệp!”
Trịnh Nhân Tâm dẫn người của Diệu Thủ Viên cung kính dập đầu cảm tạ.
Lục Trường Sinh nhìn qua Trịnh Nhân Tâm, nhưng không để ý nhiều.
Lúc này hắn chẳng ngại phong phạm đại hiệp gì nữa, bắt đầu mò thi thể.
Những người khác không nói chứ Lục Trường Sinh tuyệt đối không thể bỏ qua thi thể của Quách Cửu Linh được.
“Cửu Tự Chân Ngôn” của đối phương dường như có liên hệ nào đó với bí pháp Cửu Tự Lôi Âm của hắn.
Thi thể của Quách Cửu Linh đã nát thành mấy miếng, nhưng Lục Trường Sinh vẫn cẩn thận tìm kiếm.
Hắn cũng không mong “Cửu Tự Chân Ngôn” sẽ bị thanh kiếm khí huyết đánh nát.
Tìm một hồi quả thực cũng thấy vài thứ.
Rất nhiều thứ trên người Quách Cửu Linh đều đã vỡ nát.
Thế nhưng có một món không rõ làm bằng “da thú” gì đó vẫn còn nguyên vẹn.
Lục Trường Sinh mở tấm da thú ra xem.
“Bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn!”
Quả nhiên trên da thú chính là bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn. Hết chương 194.



Bạn cần đăng nhập để bình luận