Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1582: Lục Trường Sinh tiến vào Hỗn Độn, một kích khiến đám Tiên Nhân kinh hãi!

Nhưng Lục Trường Sinh cảm thấy không cần thiết.
Hiện giờ hắn đang rất cần huyết nhục U tộc.
Mà U tộc vốn rất ít ỏi.
Muốn thu hoạch được huyết nhục U tộc chỉ có thể tự mình tới chiến trường Thiên Ngoại “tìm kiếm”.
Nếu hắn cứ tiếp tục ở lại động phủ thì lấy đâu ra huyết nhục U tộc?
Trên trời cũng sẽ không có huyết nhục U tộc rớt xuống.
Lục Trường Sinh xem qua pháp lực.
Trải qua 50 năm tinh luyện.
Trong cơ thể Lục Trường Sinh đã có năm mươi sợi pháp lực bất hủ.
Cách trăm sợi pháp lực bất hủ cũng không xa.
Sau năm mươi năm nữa Lục Trường Sinh sẽ có được trăm sợi pháp lực bất hủ.
Nhưng hắn không thể chờ đợi thêm nữa.
“Năm mươi năm, cũng nên hoạt động rồi…”
Lục Trường Sinh đứng dậy và ra khỏi động phủ.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh bay ra động phủ.
Hắn vừa bay ra ngoài đã nhận ra rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Chuyện này không khỏi khiến Lục Trường Sinh hơi nghi hoặc.
Đã qua năm mươi năm, sao hắn vẫn được chú ý như thế?
Dù sao đúng là hắn đã vượt qua tầng thang Thiên Tiên thứ mười, nhưng đây cũng là chuyện xảy ra từ năm mươi năm trước.
Giờ vẫn có người chú ý sao?
Lục Trường Sinh không biết, trong lúc hắn bế quan ròng rã năm mươi năm, hắn không chỉ không hề bị mọi người lãng quên, thậm chí còn được chú ý nhiều hơn.
Dù gì thì hắn bế quan một cái đã qua 50 năm.
Lúc trước rất nhiều người cùng hắn đi vào chiến trường Thiên Ngoại, nhưng kẻ duy nhất ở rịt trong động phủ 50 năm chỉ có mình Lục Trường Sinh!
Bất kể người nào có điểm đặc biệt thì đều được chú ý.
Chẳng cần nói tới việc bản thân Lục Trường Sinh còn là nhân vật đã vượt qua tầng thang Thiên Tiên thứ mười.
Tất nhiên hắn sẽ được rất nhiều người chú ý.
“Mau xem kìa, đó không phải là Trường Sinh Tiên Quân sao? Chính là kẻ vừa đến chiến trường Thiên Ngoại đã bế quan một mạch năm mươi năm ấy.”
“Đúng rồi, năm mươi năm chính là năm nghìn tiên công đấy, bao nhiêu tiên công bị lãng phí một cách vô ích…”
“Trường Sinh Tiên Quân thu được mười ba nghìn ba trăm tiên công trên thang Thiên Tiên, dù hắn có bế quan thêm một thời gian dài trong động phủ thì cũng có tư cách!”
“Nhưng năm mươi năm rất dài đấy, hắn đúng là bất động như núi, nói bế quan là bế quan…”
Rất nhiều Tiên Quân đều đang âm thầm bàn tán.
Kỳ thực không chỉ có Tiên Quân bàn tán mà ngay cả Thái Ất Tiên Tôn như Khổ Hải Tiên Tôn lúc này cũng không khỏi chấn động.
“Năm mươi năm rồi, cuối cùng Lục Trường Sinh cũng chịu xuất quan…”
Khổ Hải Tiên Tôn đã đợi rất lâu.
Ròng rã suốt 50 năm.
Cuối cùng hắn cũng “đợi” được tới lúc Lục Trường Sinh ra ngoài.
“Khổ Hải Tiên Tôn đừng vội mừng, Lục Trường Sinh vẫn còn hơn hai nghìn tiên công nên vẫn có thể tiếp tục bế quan đấy…”
Một vị Thái Ất Tiên Tôn vừa cười vừa nói.
Vừa nhắc tới tiên công, trong lòng Khổ Hải Tiên Tôn giật thót một cái.
Đúng rồi, Lục Trường Sinh vẫn còn hơn hai nghìn tiên công.
Hắn còn có thể tiếp tục bế quan.
Hiện tại Lục Trường Sinh xuất quan rốt cuộc vì điều gì, điểm này không ai rõ.
Thế là Khổ Hải Tiên Tôn tiếp tục quan sát.
Đường đường Thái Ất Tiên Tôn, muốn giám sát một vị Tiên Quân là chuyện rất đơn giản.
Thế nhưng không chỉ có một vị Thái Ất Tiên Tôn giám sát Lục Trường Sinh.
Giờ phút này, Lục Trường Sinh cũng cảm thấy không thích hợp.
Hắn có cảm giác mình giống như đang bị “nhìn chằm chằm”.
Có điều đang có rất nhiều người nhìn hắn nên chuyện này cũng rất bình thường, Lục Trường Sinh không nghĩ gì nhiều.
Lục Trường Sinh bay thẳng về phía “Hỗn Độn”.
Nhưng hắn chưa bay tới Hỗn Độn đã bị mấy vị Tiên Quân cản lại.
“Trường Sinh Tiên Quân, ngươi vừa mới xuất quan nên chắc hẳn vẫn chưa quen thuộc với chiến trường Thiên Ngoại nhỉ?”
“Chúng ta đã ở chiến trường Thiên Ngoại hơn một nghìn năm, hết sức quen thuộc với nơi này. Thế nên chi bằng chúng ta tổ đội tiến về Hỗn Độn, ngươi muốn biết gì chúng ta đều có thể giải đáp.”
“Nếu đội ngũ đạt được tiên công, một người ngươi giữ năm phần, năm phần còn lại chúng ta chia nhau, thế nào?”
Một Tiên Quân nói.
Thì ra đối phương tới mời Lục Trường Sinh tổ đội.
Tại chiến trường Thiên Ngoại, dù Lục Trường Sinh chưa từng chiến đấu một lần nào nhưng chỉ dựa vào việc hắn vượt qua tầng thang Thiên Tiên thứ mười thì chẳng có người nào dám khinh thường hắn cả.
Thậm chí rất nhiều Tiên Quân còn cảm thấy Lục Trường Sinh chính là Tiên Quân vô địch!
Nếu như có thể hợp tác với một vị Tiên Quân vô địch như th thì chắc chắn họ có thể kiếm được rất nhiều tiên công.
Bởi vậy tất nhiên sẽ có người tới mời tổ đội.
“Tổ đội? Không có hứng.”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Hắn thật sự không có hứng với việc tổ đội.
Thực lực của hắn đủ để hoành hành khắp chiến trường Thiên Ngoại rồi.
Chỉ cần không gặp phải sinh mệnh Thiên Ngoại cấp độ Tiên Tôn, vậy thì hắn chẳng sợ gì hết.
Đã vậy cần gì phải tổ đội với người khác, tự dưng phải chia sẻ một nửa tiên công?
Thế là Lục Trường Sinh trực tiếp rời đi, hắn nhảy một cái, tiến vào Hỗn Độn.
Nhìn theo bóng lưng Lục Trường Sinh biến mất, sắc mặt Tiên Quân tới mời Lục Trường Sinh tổ đội rất khó nhìn.
“Hừ, năm mươi năm qua cũng không có gan tiến vào chiến trường Thiên Ngoại, giờ lại không chịu tổ đội mà một mình xông xáo trong chiến trường Thiên Ngoại, đến lúc đó chết cũng không biết chết thế nào…” Đương nhiên, Tiên Quân này cũng chỉ dám nói miệng vậy thôi.
Hắn không dám làm gì Lục Trường Sinh cả.
Nếu không mời được Lục Trường Sinh thì hắn cũng chỉ có thể đi mời những người khác.
Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, Lục Trường Sinh không để ở trong lòng.
Lục Trường Sinh vừa tiến vào Hỗn Độn quả nhiên đã cảm giác bị Hỗn Độn trói buộc.
Như thể hắn vừa tiến vào trong vũng bùn, hành động đều bị hạn chế. Bước đi trong Hỗn Độn cũng không hề dễ dàng.
Hơn nữa khí Hỗn Độn còn luôn muốn ăn mòn nhục thân.
Chỉ Tiên Quân có nhục thân bất hủ mới không sợ bị ăn mòn.
Nếu như Chân Tiên xuất hiện ở đây, chỉ sợ nhục thân sẽ không chống lại được sự ăn mòn của khí Hỗn Độn.
Cuối cùng nhục thân tan vỡ mà chết.
Đây cũng là lý do chiến trường Thiên Ngoại chỉ cho phép Tiên Nhân từ cấp độ Thiên Tiên trở lên tiến vào.
Chân Tiên không có tư cách tham dự trận chiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận