Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1952: Cuối cùng kẻ cướp đoạt vẫn đến! Nguy cơ của Hỗn Độn và Ám Vực! (5)

Thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang làm tất cả mọi loại buôn bán.
Dù muốn mời cường giả tới tọa trấn vị diện cũng được.
Nhưng quan trọng nhất là nguyên tinh.
Cần phải có nguyên tinh!
Hơn nữa còn rất đắt!
Chỉ cần có nguyên tinh hoặc là loại bảo vật quý giá khác thì thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang sẽ ra tay.
Đáng tiếc Ám Vực cũng tốt mà Hỗn Độn cũng thế, cả hai đều không bỏ ra nổi thứ gì tốt để mời thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang hỗ trợ.
“Nhịn!”
“Giờ chỉ có thể nhịn!”
“Sáp Huyết Minh là kẻ cướp đoạt, bọn chúng sẽ chỉ cướp bóc tài nguyên bảo vật trong vị diện.”
“Có lẽ sau lần cướp bóc này Ám Vực và Hỗn Độn dù qua hàng tỷ năm cũng không thể khôi phục lại, đối với những tu sĩ từ cảnh giới Siêu Thoát kia trở xuống mà nói, về sau tài nguyên tu hành sẽ giảm bớt rất nhiều, thậm chí là không có tài nguyên gì nữa. Nhưng chỉ cần Sáp Huyết Minh rời đi thì Ám Vực và Hỗn Độn vẫn có thể chậm rãi khôi phục.”
“Chỉ sợ Sáp Huyết Minh sẽ bóc lột đến tận xương tuỷ, muốn rút ra sức mạnh bản nguyên của Ám Vực và Hỗn Độn để ngưng tụ nguyên tinh, một khi sức mạnh bản nguyên hao tổn quá nhiều thì Hỗn Độn và Ám Vực cũng xong đời, thậm chí sẽ dần dần bị hủy diệt.”
“Nếu thật sự tới nước đó thì cũng chỉ đành bán lại vị diện cho thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang. Dù mất quyền giao dịch, rất lâu về sau chúng ta cũng chỉ có thể làm ăn với thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, thậm chí còn phải nhận áp bức nặng nề, nhưng vẫn tốt hơn bị Sáp Huyết Minh bóc lột đến tận xương tuỷ dẫn tới diệt vong…”
Tâm trạng đông đảo Đại Đế và nguyên sinh mệnh giờ phút này đều vô cùng nặng nề.
Nhìn thì có vẻ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang vẫn giữ thế trung lập.
Nhưng lại đưa tọa độ vị diện vào bản đồ công khai mua bán.
Thậm chí không hề trưng cầu ý kiến của Hỗn Độn và Ám Vực.
Xét đến cùng không phải vì Hỗn Độn và Ám Vực quá yếu sao?
Tại đại vũ trụ mênh mông, một vị diện muốn sinh tồn, hơn nữa còn giữ được thế độc lập tự chủ.
Vậy thì nhất định phải sinh ra một vị cường giả Siêu Thoát nhị cảnh.
Chỉ khi nào có cường giả Siêu Thoát nhị cảnh tọa trấn trong vị diện thì vị diện mới được đảm bảo an toàn và đối mặt với tất cả các thế lực trong đại vũ trụ với tư thái độc lập.
Đáng tiếc cường giả cấp độ Siêu Thoát nhị cảnh cao cao tại thượng kia, đừng nói tới việc sinh ra mà thậm chí vô số nguyên sinh mệnh cùng Đại Đế ở đây cũng chưa từng một ai được trông thấy một vị cường giả Siêu Thoát nhị cảnh cả.
“Không, vẫn còn một cách.”
“Nếu có thể sinh ra một vị Giới Chủ chân chính thì dù không bằng cường giả Siêu Thoát nhị cảnh nhưng cũng có thể miễn cưỡng đảm bảo bình an cho vị diện.”
“Lục Trường Sinh tới đại vũ trụ lâu vậy rồi, không biết hắn có thành công không?”
Lão tổ Thanh Trì thấp giọng lầm bầm.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đại vũ trụ.
Dù hắn không nghĩ Lục Trường Sinh có thể trở thành Giới Chủ chân chính.
Nhưng chí ít đó cũng là một tia hy vọng.
Thế nhưng là đã qua nghìn năm mà Lục Trường Sinh vẫn bặt vô âm tín.
Có lẽ hắn đã thất bại và biến mất trong đại vũ trụ…
Trong hư không, một vầng hào quang to lớn chiếu sáng khắp đại vũ trụ.
Lục Trường Sinh ngồi khoanh chân bên trong Hư giới.
Mà hiện giờ đã không thể gọi là Hư giới được nữa.
Mà là một thế giới đang thành hình.
Một thế giới chân chính!
Loại pháp tắc thứ nhất sinh ra trong thế giới của Lục Trường Sinh, sau đó là loại thứ hai, loại thứ ba.
Dựa vào 3000 đại đạo của Lục Trường Sinh.
Cường ngạnh chống đỡ thành từng loại pháp tắc thế giới chân chính.
Khi pháp tắc càng ngày càng nhiều, thế giới của Lục Trường Sinh cũng càng ngày càng hoàn thiện, càng ngày càng vững chắc.
Tới tận khi… pháp tắc Sinh Mệnh ra đời.
Đúng, chính là pháp tắc Sinh Mệnh ra đời.
Không cần Lục Trường Sinh đặc biệt lĩnh ngộ.
Vào một ngày bình thường pháp tắc Sinh Mệnh cứ thế ra đời.
Đồng thời hoàn toàn ổn định, trở thành một bộ phận của thế giới sau khi lột xác.
Cũng là một bộ phận không thể thiếu được.
Sau khi pháp tắc Sinh Mệnh xuất hiện, Lục Trường Sinh mơ hồ cảm thấy cả thế giới cũng trở nên khác biệt.
Không biết đã qua bao lâu.
Mấy trăm năm?
Một nghìn năm?
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở mắt.
“Giới Chủ…”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Đây chính là Giới Chủ.
Thế nhưng vẫn thiếu một bước cuối cùng.
Bước này Lục Trường Sinh không thể bỏ qua được.
Kỳ thực Hư giới của Lục Trường Sinh dung hòa với một hạt nhục thân.
Vẻn vẹn chỉ có một hạt nhục thân mà thôi.
Nếu có thất bại thì Lục Trường Sinh cũng không mất mạng.
Nhiều nhất chỉ là tổn thất một hạt nhục thân.
Nhưng muốn trở thành Giới Chủ thực sự thì Lục Trường Sinh nhất định phải tiến hành bước mấu chốt nhất này.
Giới Chủ thật là không có nhục thân.
Hoặc phải nói là nhục thân của Giới Chủ chính là thế giới, thế giới chính là nhục thân của Giới Chủ.
Chỉ có thế thì thế giới mới có thể dung nhập vào trong Giới Hải.
Mới có thân thể bất tử thật sự.
Không có bước này thì không cách nào trở thành Giới Chủ chân chính được.
Bởi vì mỗi khi thế giới khuếch trương đều sẽ dựa vào tinh thần ý thức, thậm chí là linh hồn của Giới Chủ.
Đây cũng không phải phỏng đoán của Lục Trường Sinh mà là tin tức hắn tiếp thu được từ nơi sâu xa sau khi Hư giới lột xác.
Hẳn cũng là tin tức tiếp thu được từ Giới Hải.
Tin tức cho biết về ba loại hệ thống tu hành trong đại vũ trụ.
Dù đều là kẻ siêu thoát nhưng kẻ siêu thoát cũng chia làm ba loại.
Một loại là Giới Chủ, thân thể dung nhập thế giới, lấy bản thân diễn hóa thế giới.
Loại thứ hai là nhục thân thuần túy, lấy hết thảy quy nạp về nhục thân, tinh thần, linh hồn, ý thức vân vân đều triệt để hòa làm một thể, giúp nhục thân siêu thoát.
Loại thứ ba chính là tu luyện đại đạo. Cảm ngộ đại đạo của thiên địa và vũ trụ, dung luyện đại đạo vào thân thể mình, cuối cùng biến mình thành đại đạo, tất cả tinh thần và nhục thân đều hóa thành đại đạo, từ đó siêu thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận