Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 282. Sức mạnh vạn đỉnh! Một đao hạ xuống, Thánh Nguyên Nhất mất mạng! (2)



Chương 282. Sức mạnh vạn đỉnh! Một đao hạ xuống, Thánh Nguyên Nhất mất mạng! (2)




“Trước khi đối phó với Thiên Tâm thì chém Thánh Nguyên Nhất đã, coi như thu chút lãi.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh lạnh như băng.
Sau đó hắn bước lên trước, cả người như dung nhập vào gió, thân hình chớp mắt đã biến mất.
Lúc này Thánh Nguyên Nhất vẫn đứng lặng một chỗ.
Thật ra hắn đã đợi ở đây từ lâu.
Lúc này phía Bắc Lỗ đã cho các đội ngũ tạm dừng việc tiến vào chiến trường Bắc Vực.
Hiện chỉ có một mình Thánh Nguyên Nhất đang ở trong chiến trường Bắc Vực.
Hắn đang chờ.
Chờ một người xuất hiện.
Đằng xa là thành Bắc Lăng, Thánh Nguyên Nhất tin rằng chỉ cần người kia tới chiến trường Bắc Vực thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn.
Chỉ có một điều Thánh Nguyên Nhất không dám chắc, ấy là liệu đối phương có dám tới không?
Thế nhưng dựa vào cách hành động của đối phương dạo gần đây, Thánh Nguyên Nhất tin là đối phương sẽ tới.
Nếu đối phương muốn né tránh thì sẽ không tới chiến trường Bắc Vực thường xuyên, cũng không điên cuồng giết chóc như thế.
Đối phương dường như không hề sợ người đứng thứ hai trên bảng Thần Lực như hắn!
“Vù...”
Một trận gió nhẹ thổi qua.
“Tách.”
Thánh Nguyên Nhất ngẩng phắt đầu nhìn về phía trước.
“Ngươi tới rồi...”
Thánh Nguyên Nhất chậm rãi mở miệng, ánh mắt lại lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Trước mắt hắn, bên ngoài khoảng cách mười trượng có một bóng người đang từ từ bước tới.
Một bóng người vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc.
Xa lạ bởi từ lúc tới chiến trường Bắc Vực đến nay Thánh Nguyên Nhất chưa từng gặp qua đối phương.
Mà quen thuộc bởi một tháng qua bên tai Thánh Nguyên Nhất lúc nào cũng vang lên tên của người này.
Đao Thập Nhị!
Đến nay hắn vẫn là người bị Bắc Lỗ quốc treo thưởng cao nhất trên chiến trường Bắc Vực.
Thậm chí tới Thiên Tâm tự mình ra tay cũng không thể giết nổi hắn.
Đến giờ Thánh Nguyên Nhất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, thế nhưng vừa nhìn một cái Thánh Nguyên Nhất đã nhận ra hắn ngay.
Đối phương chính là người hắn đang chờ, Đao Thập Nhị!
“Thánh Nguyên Nhất!”
Lục Trường Sinh từ từ bước tới, ánh mắt nhìn thẳng bóng người trước mắt.
Đối phương mặc áo bào trắng, bên hông đeo một thanh kiếm.
Trong đầu Lục Trường Sinh hiện lên vài tin tức về Thánh Nguyên Nhất.
Thánh Nguyên Nhất là truyền nhân Tâm Kiếm Tông của Bắc Lỗ quốc.
Tâm Kiếm Tông là một tông môn bí ẩn.
Tông môn này có rất ít đệ tử, bởi Tâm Kiếm Tông yêu cầu đệ tử phải có tư chất và ngộ tính cực cao.
Dù sao nếu muốn luyện thành “Tâm Kiếm” mà tư chất và ngộ tính là không đủ chắc chắn là không thể thành công.
“Đao Thập Nhị, thật ra ta muốn gặp ngươi lâu rồi.”
“Người mà tới Thiên Tâm cũng không giết được thì đúng là hiếm thấy.”
“Vốn tưởng vương triều Đại Ngư chỉ có một mình Tống Vô Tình, không ngờ lại có một kẻ như ngươi nữa. Thú vị, đúng là thú vị.”
Thánh Nguyên Nhất cũng không hề căng thẳng.
Ngược lại trông hắn rất thong dong, dường như hắn vô cùng tự tin.
Gần đây thực lực của hắn tăng lên khá nhiều, suýt nữa còn giết được cả Tống Vô Tình, nói gì tới Đao Thập Nhị?
Theo hắn biết, Đao Thập Nhị chỉ có năng lực cảm ứng là mạnh thôi.
“Một đao chém chết ngươi!”
Lục Trường Sinh cũng không muốn nói nhiều.
“Vù vù.”
Ngay sau đó cảnh vật xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Nơi vốn là thảo nguyên lại trở lên xám xịt, biến thành một mảnh sao trời.
“Ý cảnh...”
Thánh Nguyên Nhất lập tức nhận ra đây là ý cảnh.
Nhưng Thánh Nguyên Nhất cũng không sợ.
“Răng rắc.”
Ngay sau đó sao trời bốn phía như xuất hiện vô số vết rách.
Tựa như thủy tinh, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Lục Trường Sinh cảm nhận được phong mang từ trên người Thánh Nguyên Nhất.
Phong mang này vậy mà lại có thể xé rách Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh của hắn.
“Keng.”
Lục Trường Sinh rút đao.
Một ánh đao màu máu nháy mắt cắt ngang qua hư không.
Cùng lúc đó, từ bầu trời sao đen kịt dù đã vỡ vụn lại vẫn có một thác nước khổng lồ xuyên qua, ầm ầm hạ xuống từ ba nghìn thước.
Trong nháy mắt khi thác nước hạ xuống lại có cả tiếng sóng biển vang lên.
“Vù...”
Một trận cuồng phong thổi qua.
Giữa đất trời không biết từ bao giờ lại có gió nổi.
Hơn nữa gió còn hỗ trợ sóng biển làm nhấc lên cơn sóng ngập trời, phát ra tiếng ầm vang, chậm rãi thổi quét về phía Thánh Nguyên Nhất.
“Ba loại ý cảnh...”
Tới tận lúc này, sắc mặt rốt cuộc Thánh Nguyên Nhất cũng thay đổi!
Ở cảnh giới Thần Lực, có thể lĩnh ngộ một loại ý cảnh đã chứng tỏ ngộ tính không tệ, có thể thành tựu Thần Cương.
Thế nhưng lĩnh ngộ được hai loại ý cảnh thì chính là thiên tài.
Mà hiện giờ Đao Thập Nhị thế mà lại lĩnh ngộ tới ba loại ý cảnh.
Hơn nữa ba loại ý cảnh này dường như còn hỗ trợ cho nhau.
Nếu như chỉ có một loại ý cảnh thì Thánh Nguyên Nhất cũng chẳng e ngại.
Nhưng ba loại ý cảnh lại trực tiếp áp chế Thánh Nguyên Nhất.
Mà một khi bị ý cảnh áp chế thì thực lực sẽ chẳng phát huy được mấy.
Trước đây khi Thánh Nguyên Nhất và Tống Vô Tình đối mặt với Thiên Tâm cũng thế.
Thiên Tâm trực tiếp dùng ý cảnh trấn áp đối thủ.
Tống Vô Tình và Thánh Nguyên Nhất chỉ có thể phát huy một phần thực lực, thế nên sao có thể tranh đấu với Thiên Tâm được nữa?
Đao Thập Nhị trước mắt hắn đi theo con đường hoàn toàn khác với Thiên Tâm.
Thiên Tâm là dốc lòng với một đạo, thế nên hắn đi rất xa với Sát Lục Ý Cảnh.
Còn Đao Thập Nhị thì sao? Đối phương dựa vào số lượng chồng chất để áp chế Thánh Nguyên Nhất.
“Chém!”
Đột nhiên Thánh Nguyên Nhất khẽ quát một tiếng.
Nhưng Thánh Nguyên Nhất không hề rút kiếm.
Lục Trường Sinh cảm giác toàn thân chấn động, trong đầu hắn như thể xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm vô hình.
“Tâm Kiếm!”
Lục Trường Sinh như bừng tỉnh.
Cái gọi là Tâm Kiếm thực ra chính là thanh kiếm tinh thần, chuyên môn nhắm vào tinh thần của đối thủ.
Nếu tinh thần không đủ mạnh thì sẽ bị Tâm Kiếm xé rách, nháy mắt mất hết sức chiến đấu.
Dù là Lục Trường Sinh thì cũng thấy đầu mình đau nhức như thường.
Chỉ là hắn chịu được.
Ba loại ý cảnh chồng lên nhau, chưa bàn tới uy lực nhưng lại tăng phúc tinh thần khiến hắn vượt trội hơn vô số võ giả cảnh giới Thần Lực khác. Hết chương 282.



Bạn cần đăng nhập để bình luận