Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 177. Học từ tự nhiên, bước vào cánh cửa tu luyện ý cảnh! (2)



Chương 177. Học từ tự nhiên, bước vào cánh cửa tu luyện ý cảnh! (2)




Nhưng học theo tự nhiên, hắn cảm thấy nếu muốn thăng cấp Hải Lãng Ý Cảnh thì phải quan sát sóng biển chân chính mới được.
“Keng keng keng...”
Lúc này bên ngoài khoang thuyền đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo lanh lảnh.
Bình thường khi âm thanh này vang lên cũng là lúc thuyền lớn gặp phải nguy hiểm.
Lục Trường Sinh lập tức đứng dậy, bước nhanh ra khỏi khoang thuyền.
“Mau, nhanh chóng chuyển hướng, phía trước có hải tặc.”
Giọng nói của thuyền trưởng đã chất đầy lo âu.
Lục Trường Sinh bước lên boong thuyền, hắn vừa ngẩng lên đã thấy trước mắt thấp thoáng bóng năm con thuyền lớn.
Đó là thuyền của hải tặc!
Các thủy thủ ra khơi sợ nhất đầu tiên là bão biển, thứ hai là hải tặc.
Tối qua họ vừa trải qua một cơn bão lớn, không ngờ nay lại gặp phải hải tặc.
Thuyền trưởng ra sức cho người chuyển hướng, thế nhưng thuyền của họ quá lớn, giờ hướng gió cũng không tốt, chuyển hướng cũng sẽ mất một khoảng thời gian.
Mà trong lúc này năm con thuyền hải tặc đằng xa đã tiến lại gần.
“Thuyền trưởng, có thể cho bạc mua bình an không?”
Lúc này Tác Phỉ lên tiếng hỏi.
Nàng cũng đang rất hoảng.
Đi biển gặp hải tặc rồi bỏ tiền mua bình an là cách họ hay dùng nhất.
Thuyền trưởng vóc dáng cao to, cái mũi đỏ rực, mặt để râu quai nón dày rậm, hắn nhìn năm con thuyền hải tặc kia, lắc đầu đáp: “Tiểu thư Tác Phỉ, nếu chỉ là hải tặc bình thường thì bỏ tiền mua bình an không thành vấn đề.”
“Nhưng với đám hải tặc này thì không được, xem cờ chúng treo thì thấy hẳn là đám hải tặc ‘Thao Thiết’.”
“Đám hải tặc ‘Thao Thiết’ chó đẻ này chưa từng tha cho ai, chúng sẽ bắt hết người trên thuyền về hang ổ, có thể nói là cùng hung cực ác.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể dừng lại, một khi dừng lại thì sẽ xong đời...”
Thuyền trưởng hiểu rất rõ đám hải tặc “Thao Thiết” này.
Sắc mặt Tác Phỉ lại càng tái hơn.
Bởi vì năm con thuyền hải tặc kia đã tới rất gần rồi.
“Vèo vèo vèo”.
Lúc này thuyền hải tặc bắt đầu bắn tên.
Từng cơn mưa tên bay vun vút về phía boong thuyền.
“Mau trốn vào khoang thuyền.”
Mọi người lại vội vàng chạy vào trong khoang ẩn nấp.
Nhưng vẫn có rất nhiều người chậm chân, cứ thế bị mưa tên bắn chết.
Chỉ có vài người dựa vào võ công mới tránh né được, trong đó có Lục Trường Sinh và Vân Hải Đường.
Vân Hải Đường múa roi kín mít, bảo vệ bản thân không một kẽ hở, bởi vậy mũi tên không thể lại gần nàng được.
Lục Trường Sinh lại càng đơn giản, trước mặt hắn có một bức tường khí huyết che chở, mũi tên chạm phải tường khí huyết đều sẽ văng ra rồi rơi lộp độp xuống sàn.
Thế nhưng tường khí huyết cần lượng khí huyết vô cùng hùng hậu, chỉ có Lục Trường Sinh mới dám “xa xỉ” như vậy.
“Vèo vèo vèo”.
Lúc này thuyền hải tặc ném ra một móc câu lớn, trực tiếp móc lấy thân thuyền bên này.
Móc câu bám rất chặt.
“Không thể để móc câu của chúng bám vào thuyền ta được, mau cắt đứt móc câu đi.”
Thuyền trưởng định để đội hộ vệ lao ra phá hủy móc câu.
Tiếc là đội hộ vệ vừa lao ra đã bị mưa tên từ thuyền hải tặc bắn chết, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn rất nhiều móc câu bám chắc lấy con thuyền bên này.
“Xong rồi, xong đời rồi.”
“Một khi bị bắt về hang ổ của hải tặc ‘Thao Thiết’ thì tất cả chúng ta sẽ phải làm trâu làm ngựa cho hải tặc, trở thành nô lệ của chúng...”
Thuyền trưởng ngã ngồi trong khoang thuyền.
Nếu thật sự bị bắt về làm nô lệ thì chẳng bằng chết trên thuyền còn hơn.
Lúc này bọn hải tặc cũng đã bắt đầu quát lớn.
“Người trên thuyền đằng trước nghe đây, từ giờ tất cả các ngươi chính là nô lệ của hải tặc ‘Thao Thiết’, ngoan ngoãn ở yên trong khoang thuyền, không được tự ý đi lại.”
“Những kẻ dám đứng trên boong thuyền hoặc là kẻ muốn phản kháng đều sẽ bị bắn chết!”
Thanh âm của hải tặc vang vọng bên tai mọi người.
Những người có mặt trên thuyền đều mặt xám mày tro.
Ngay cả Vân Hải Đường cũng phải cau mày.
Đúng là nàng có võ công, thậm chí thực lực còn rất mạnh.
Thế nhưng mạnh tới đâu nàng cũng chỉ có một mình, chỉ là một võ giả Luyện Tạng mà thôi, sao có thể đối phó với nhiều hải tặc như vậy đây?
Giờ hải tặc đang kéo thuyền của họ đi.
Nếu bị kéo tới hang ổ của hải tặc thì sẽ không còn cách nào trốn thoát được nữa.
Lần này Vân Hải Đường tới đảo Hỏa Long vì có chuyện quan trọng cần làm, nàng không thể trở thành tù nhân của hải tặc được.
Hơn nữa, dung mạo nàng rất xinh đẹp, một khi bị bắt tới ổ hải tặc thì chẳng cần nghĩ cũng biết sẽ có kết quả gì.
“Đao huynh, ngươi có cách nào để trốn thoát không?”
Vân Hải Đường không nhịn được phải quay sang hỏi Lục Trường Sinh.
Từ lần đầu tiên trông thấy Đao Thập Nhị nàng đã biết đây là kẻ bất phàm.
Hơn nữa vừa rồi Đao Thập Nhị còn thi triển tường khí huyết chặn mưa tên, khí huyết của đối phương vô cùng hùng hậu, thực lực của Đao Thập Nhị chắc chắn sẽ rất mạnh.
Có thể Đao Thập Nhị sẽ có cách để trốn thoát.
Thế nhưng giữa biển rộng mênh mông này Đao Thập Nhị liệu có cách nào để thoát thân không?
Mặt Lục Trường Sinh lạnh căm, hắn nhìn lướt qua năm con thuyền hải tặc đằng trước.
Nếu cứ để mặc đám hải tặc này kéo thuyền về hang ổ thì e rằng hắn sẽ không có cách nào quay lại thành Trạm Hải được nữa.
Chuyện này không ổn!
“Ta không có cách để chạy trốn.”
“Có điều nếu chỉ là đối phó với đám hải tặc này thì hẳn cũng không khó.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp.
“Đối phó với đám hải tặc này mà không khó ư?”
Vân Hải Đường nhìn thoáng qua năm con thuyền hải tặc.
Trên năm con thuyền này sợ rằng phải có tới cả nghìn tên hải tặc.
Trong đó chắc hẳn không thiếu võ giả cấp độ Luyện Tạng, vậy mà còn không khó ư?
Hơn nữa họ đang ở giữa biển rộng mênh mông, võ công cao tới đâu cũng không có đường chạy trốn.
Lục Trường Sinh cũng không buồn giải thích, hắn bước tới lan can rồi nhẹ nhàng nhảy lên.
“Vèo”.
Chớp mắt Lục Trường Sinh đã nhảy lên trên móc câu bám vào thân thuyền.
Một đầu móc câu nối với dây thừng, đầu kia của dây thừng là thuyền hải tặc.
Chân Lục Trường Sinh đạp lên dây thừng, chỉ nhảy vài bước đã lên tới thuyền hải tặc.
“Vèo vèo vèo”. Hết chương 177.



Bạn cần đăng nhập để bình luận