Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 248. Ý cảnh thứ ba, Cảm Tri Chi Phong!



Chương 248. Ý cảnh thứ ba, Cảm Tri Chi Phong!




“Đổi một viên Thạch Tâm Quả trước.”
Lục Trường Sinh đổi một viên Thạch Tâm Quả từ Diễn Võ Lâu.
Sau khi luyện hóa, thân thể Lục Trường Sinh đã tăng lên tới hai trăm năm mươi đỉnh.
Thực lực lần thứ hai gia tăng.
Mấy ngày sau đó Lục Trường Sinh đều lang bạt khắp chiến trường Bắc Vực.
Hắn cũng nghe được rất nhiều tin tức.
Ví dụ như có cao thủ người Bắc Lỗ xuất hiện tại chiến trường Bắc Vực, tru diệt những cường giả của vương triều Đại Ngư có tên trên bảng Thần Lực.
Rồi thì vài vị cường giả trên bảng Thần Lực đụng độ, đôi bên chém giết dẫn tới tử thương thảm trọng.
Có điều xét về tổng thể thì bên phía vương triều Đại Ngư dường như đang rơi vào thế yếu.
Lục Trường Sinh tới Diễn Võ Lâu, mang theo thi thể mấy tên Bắc Lỗ.
Đột nhiên một võ giả nhảy ra ngăn trước mặt hắn.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn vị “người quen” trước mặt này.
Kẻ tìm tới là Lục Kiếm Minh.
“Đao Thập Nhị, có muốn tổ đội cùng ta không? Hai chúng ta thành một đội, ta dùng kiếm, ngươi dùng đao, quét ngang chiến trường Bắc Vực này!”
“Tổ đội? Không có hứng thú.”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Hắn đã quen hành động một mình.
Không có hứng thú tổ đội gì hết.
Lục Kiếm Minh nhíu mày, không kiềm được mà nói tiếp: “Thế nhưng theo tình hình hiện giờ, bên phía Bắc Lỗ có rất nhiều người tổ đội với nhau, thậm chí còn có không ít võ giả hàng đầu trên bảng Thần Lực liên thủ.”
“Nếu chúng ta không tổ đội, một khi gặp phải đội ngũ Bắc Lỗ thì rất có thể sẽ mất mạng!”
“Đây là chiến trường, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Muốn đơn đả độc đấu chỉ trừ khi ngươi tự tin có thể nghiền ép mọi đối thủ...”
Thế nhưng “Đao Thập Nhị” như thể không nghe thấy, cũng chẳng tỏ thái độ gì.
Ánh mắt Lục Kiếm Minh lạnh băng, cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu.
Võ giả đều là kẻ vì tư lợi, độc lai độc vãng độc hành mới là chuyện bình thường trong chốn giang hồ.
Còn chuyện tổ đội?
Thật ra phần lớn đều là người của các môn phái hoặc võ giả cùng gia tộc tổ đội với nhau.
Vốn Lục Kiếm Minh rất coi trọng Đao Thập Nhị, muốn mượn sức để tạo mối quan hệ với đối phương.
Tiếc là Đao Thập Nhị dường như không muốn thế.
“Thôi, kẻ ngạo mạn ở chiến trường Bắc Vực này cũng chẳng cách cái chết bao xa...”
Lục Kiếm Minh cũng không nhắc lại chuyện tổ đội nữa.
“Đao Thập Nhị” không đồng ý thì hắn tìm người đồng ý tổ đội là được.
Thực ra, đúng như Lục Kiếm Minh nói, “tổ đội” đang là xu thế tất yếu.
Người Bắc Lỗ chính là những kẻ dẫn đầu trào lưu này.
Từng đội ngũ Bắc Lỗ quét ngang chiến trường Bắc Vực, chém giết không ít võ giả của vương triều Đại Ngư.
Về sau võ giả của vương triều Đại Ngư cũng tổ đội, đôi bên chém qua chém lại.
Giờ số võ giả độc lai độc vãng trên chiến trường Bắc Vực đang dần ít đi.
“Vừa rồi là Lục Kiếm Minh của Huyền Kiếm Sơn Trang phải không? Người xếp hạng thứ tám mươi chín trên bảng Thần Lực.”
“Không sai, có vẻ như Lục Kiếm Minh quen biết Đao Thập Nhị, hắn muốn mời Đao Thập Nhị tổ đội nhưng tiếc là Đao Thập Nhị lại từ chối.”
“Đao Thập Nhị xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực, nếu hai vị này tổ đội thì thực lực sẽ rất mạnh đấy, tiếc thật.”
“Đao Thập Nhị độc lai độc vãng quen rồi, người như thế sẽ không chịu tổ đội đâu. Nhưng đám người Bắc Lỗ kia cũng không cần biết lý do vì sao ngươi không tổ đội, một khi gặp phải đội ngũ Bắc Lỗ thì một mình rất khó đánh lại cả đám, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm...”
Rất nhiều người nghe thế đều nhỏ giọng bàn luận.
Tới cả cường giả trên bảng Thần Lực cũng bắt đầu tổ đội.
Võ giả bình thường lại càng cần tổ đội.
Không thành đội thì chỉ có một con đường chết.
Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng biết xu thế trên chiến trường Bắc Vực hiện giờ.
Thế nhưng hắn không giống người khác.
Đối với hắn mà nói thì một người hay hai người cũng không khác nhau là mấy.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn cảm thấy tổ đội là chuyện tốt nữa kìa.
Ít nhất lúc hắn gặp được người Bắc Lỗ cũng không chỉ còn là một tên hai tên lẻ tẻ.
Mà là cả một đội ngũ.
Trong đội rất có thể sẽ có vài tên võ giả cảnh giới Thần Lực.
Vậy thì mỗi lần hắn tới chiến trường Bắc Vực đều có thể thu gặt không ít đầu người, cũng sẽ đổi được rất nhiều công trạng.
Về chuyện nguy hiểm.
Lục Trường Sinh có bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn, vậy nên hắn đã muốn chạy thì hẳn là không ai có thể ngăn nổi.
Hôm nay Lục Trường Sinh lại tới chiến trường Bắc Vực như mọi ngày.
Trong khoảng thời gian này, dù hắn vẫn đi khắp chiến trường nhưng cũng không thu hoạch được mấy.
Thảo nguyên quá rộng lớn, hắn chẳng khác nào con ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn khắp nơi.
Có thể gặp được người Bắc Lỗ hay không cũng còn phải dựa vào vận may.
“Nhất định phải nghĩ ra cách có thể cảm ứng được tình hình trên thảo nguyên, không thể chỉ dựa vào vận may được.”
Lục Trường Sinh suy nghĩ.
Có cách nào để nhìn thấy tình hình trên thảo nguyên không?
Tới đây Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên.
Có thể nói, nếu bước lên trời, rồi quan sát từ trên cao thì chắc chắn có thể nắm bắt toàn bộ tình hình trên thảo nguyên.
Thế nhưng hắn không biết bay.
Võ giả cảnh giới Thần Lực dù mạnh tới mấy cũng không thể bay lên trời để quan sát tình hình được.
Ngoại trừ bay lên trời thì còn có cách nào tra xét tình hình trong phạm vi lớn nữa không?
Lục Trường Sinh lại im lặng suy nghĩ.
“Phù...”
Một cơn gió thổi qua người, mang tới cảm giác mát mẻ.
“Gió, vô hình vô dạng. Từ phía Bắc thổi tới phía Nam, từ Đông quét qua Tây.”
“Chỉ cần là nơi có gió thổi qua thì không có chuyện gì và không có kẻ nào che giấu bản thân được.”
“Nếu cảm giác của ta có thể giống như gió, hoặc là dung nhập vào trong gió, biến gió trở thành đôi mắt, thành đôi tai của ta...”
Đầu Lục Trường Sinh thoáng hiện một tia sáng.
Gió!
Gió vờn quanh mỗi người dường như đều có thể lợi dụng được.
Hơn nữa, không cần phải nắm giữ gió, chỉ cần dung nhập cảm giác vào trong gió là được. Hết chương 248.



Bạn cần đăng nhập để bình luận