Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 497. Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay! Trấn áp một thế hệ tiên đạo, võ đạo! (7)



Chương 497. Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay! Trấn áp một thế hệ tiên đạo, võ đạo! (7)




“Dựa vào sự kiêu ngạo của Linh Diệu tiên sư, ngay cả Ngọc Phi Tiêu, người đứng đầu Trúc Cơ Dự Khuyết bảng cũng không được nàng khen ngợi như thế. Linh Diệu tiên sư đã thật sự tâm phục khẩu phục, hoàn toàn cúi đầu trước Lục Trường Sinh rồi.”
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng phải ngạc nhiên.
Hắn không ngờ nữ tử nhìn qua rất kiêu ngạo, lạnh nhạt, bất cận nhân tình này lại đánh giá mình cao như vậy.
Nhưng Lục Trường Sinh sẽ không nương tay.
“Vèo.”
Nhưng ngay sau đó, trên người Linh Diệu tiên sư đã xuất hiện một hơi thở huyền diệu.
Sau đó, nàng đã lập tức biến mất.
Đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
“Đây là… Dịch chuyển không gian ư?”
“Hơi giống truyền tống, kích phát pháp trận nào đó… Hình như là pháp trận dùng một lần.”
“Ngay cả Đạo Quân cũng không có năng lực này, đây là thủ đoạn của Kim Đan chân nhân…”
Lục Trường Sinh hơi híp mắt lại.
Hắn đã biết.
Kim Đan chân nhân!
Sư tôn của Linh Diệu tiên sư chính là một vị Kim Đan chân nhân.
Hiển nhiên đây là đồ bảo vệ tính mạng trên người nàng, là đồ do Kim Đan chân nhân ban tặng.
Dù lĩnh vực của hắn mạnh thế nào, chỉ cần gặp được nguy hiểm, Linh Diệu tiên sư đều có thể lập tức chạy thoát.
Trừ khi nàng gặp phải Kim Đan chân nhân hoặc võ giả cùng cấp với Kim Đan.
Tuy lĩnh vực của hắn mạnh, nhưng vẫn chưa thể so với thủ đoạn của Kim Đan chân nhân được.
Tuy không thể giết chết nàng, nhưng Lục Trường Sinh đã đạt được mục đích của mình.
Hắn nhìn lướt qua.
Xung quanh đã không còn bất cứ một vị tiên sư nào nữa.
Ngay cả Linh Diệu tiên sư đều chạy trối chết, kích phát thủ đoạn bảo vệ tính mạng Kim Đan chân nhân ban tặng.
Nếu tiên sư bình thường như bọn họ tiếp tục tranh giành hoa Thông Linh thì chính là đang tìm đường chết.
Trốn!
Vô số tiên sư điên cuồng chạy khỏi núi Tụ Linh.
Lục Trường Sinh cũng không đuổi theo.
Mục tiêu của hắn là hoa Thông Linh, chỉ thế mà thôi.
Mười bông, hai mươi bông, hai mươi lăm bông…
Cuối cùng Trương Không cũng hái hết hoa Thông Linh xuống.
“Lục sư đệ, tổng cộng hái được hai mươi tám bông Hoa Thông Linh.”
Trương Không lên tiếng.
Vẻ mặt của hắn rất phức tạp.
Đương nhiên hắn cũng nghe thấy lời khen của Linh Diệu tiên sư.
Thần Tàng đứng đầu từ xưa đến nay!
Trấn áp một thế hệ tiên đạo và võ đạo.
Lời khen này, chỉ nghe một chút thôi đã không thể tưởng tượng được rồi, hẳn là không ai sẽ tin.
Từ xưa đến nay, Cổ Vực chưa có ai nhận được lời khen tương tự.
Nhưng Lục Trường Sinh lại đánh cho Linh Diệu tiên sư kiêu ngạo phải tâm phục khẩu phục.
Sau ngày hôm nay, uy danh của Lục Trường Sinh sẽ vô cùng nổi bật, chỉ sợ ngay cả những cường giả Đạo Cơ, Trúc Cơ đó cũng không thể theo kịp…
“Hai mươi tám bông hoa Thông Linh thôi à? Hơi ít.”
Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày lại.
Hắn không hài lòng lắm.
Số lượng này ít hơn so với dự đoán của hắn một chút.
“Không phải ngươi nói có khoảng ba mươi đến năm mươi bông hoa Thông Linh à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đúng là có khoảng ba mươi đến năm mươi bông hoa Thông Linh, nhưng thời kỳ trưởng thành khác nhau. Phải mất ít nhất mấy năm nữa số hoa Thông Linh còn lại mới trưởng thành, thời kỳ trưởng thành của hoa Thông Linh rất dài…”
Trương Không giải thích.
Lục Trường Sinh nhìn theo ánh mắt của đối phương, quả nhiên nhìn thấy một lượng lớn Hoa Thông Linh chưa nở.
Nếu hắn muốn “hái” hoa Thông Linh thì phải chờ ít nhất mấy năm nữa.
Nhưng có lẽ mấy năm nữa hắn đã không cần dùng đến hoa Thông Linh nữa rồi.
“Thôi, hai mươi tám bông hoa Thông Linh cũng không tệ. Dựa theo ước định lúc trước, ngươi giữ lại năm bông, hai mươi ba bông còn lại cho ta.”
Trương Không nghe vậy lập tức đưa hai mươi ba bông hoa Thông Linh cho Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua xung quanh hang động, còn số ít tiên sư đang bồi hồi xung quanh.
Nhưng hầu hết tiên sư đều đã rời khỏi hang động.
“Đi thôi.”
Lục Trường Sinh không có ý định ở lại núi Tụ Linh quá lâu.
Dù sao đây cũng là địa bàn của “tiên đạo”.
Tuy hắn không sợ, nhưng không nên để cành mẹ đẻ cành con thì hơn.
Vì thế, Lục Trường Sinh và Trương Không rời khỏi núi Tụ Linh, hơn nữa còn dùng thời gian mười ngày thành công quay về Cổ Vực Thiên Tông.
Quay về Cổ Vực Thiên Tông, hai người không khiến cho bất cứ ai chú ý.
Ai có thể ngờ rằng bọn họ đã tới núi Tụ Linh một chuyến, thậm chí còn tạo thành một trận chiến kinh thiên động địa ở đó cơ chứ?
“Lục sư đệ, lần này cũng nhờ có ngươi, nếu không thì ta cũng không thể có được năm bông hoa Thông Linh.”
Trương Không chắp tay tỏ vẻ cảm ơn với Lục Trường Sinh.
“Đây là hợp tác, năm bông hoa Thông Linh nàu cũng là thứ ngươi nên nhận được. Nếu lần sau còn có thông tin hoặc manh mối liên quan đến kỳ vật mở rộng não vực thì có thể tới tìm ta.”
Lục Trường Sinh nói.
“Cáo từ.”
Trương Không xoay người rời đi.
Lục Trường Sinh thì quay về động phủ của mình.
Chuyến đi tới núi Tụ Linh này, vừa đi vừa về mất hai mươi ngày.
Nhưng thu hoạch không tệ.
Hai mươi ba bông hoa Thông Linh.
Lục Trường Sinh lấy một bông hoa Thông Linh ra.
Hắn biết sử dụng nó như thế nào.
Thật ra rất đơn giản, trực tiếp ăn là được.
Nhưng hình như mỗi ngày chỉ có thể ăn một bông.
“Bắt đầu thôi.”
Lục Trường Sinh trực tiếp bỏ một bông hoa Thông Linh vào trong miệng.
“Ầm.”
Hoa Thông Linh vừa được đưa vào miệng đã toả ra một mùi thơm.
Sau đó lập tức biến thành một dòng nước ấm xông thẳng lên não vực.
Não vực lập tức bắt đầu mở rộng.
Nhưng tốc độ mở rộng rất thong thả, cũng rất bằng phẳng.
Không phải một lần là xong mà là chậm rãi mở rộng.
Mất khoảng một ngày não vực mới có thể mở rộng được một dặm, đây cũng là lý do vì sao một ngày chỉ có thể ăn một bông hoa Thông Linh.
Một khi ăn nhiều, não vực mở rộng quá nhanh thì có thể sẽ tan vỡ.
Vì thế, Lục Trường Sinh bèn lẳng lặng chờ đợi.
Trong lúc Lục Trường Sinh còn ở trong động phủ dùng hoa Thông Linh mở rộng não vực, cuối cùng tin tức ở núi Tụ Linh cũng chậm rãi lan truyền ra toàn bộ Cổ Vực. Hết chương 497.



Bạn cần đăng nhập để bình luận