Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1994: Ghép xong chín bức hồn đồ, Lục Trường Sinh gây chấn động núi Phi Long! Chúa Tể đích thân tới, thu làm đệ tử chân truyền!

Kỳ thực cách kỳ hạn trăm năm vẫn còn mấy ngày.
Nhưng không quan trọng.
Mấy ngày không đủ để ghép được một bức hồn đồ.
Lúc này Phương Xuyên bước tới trước mặt Lâm Thanh Loan.
Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
“Chúc mừng đạo hữu ghép được bảy bức hồn đồ. Trước mắt đạo hữu ghép được nhiều hồn đồ nhất, dù sư tôn không thu ngươi làm đệ tử chân truyền thì trở thành đệ tử ký danh cũng không thành vấn đề.”
Phương Xuyên vừa cười vừa nói.
Bảy bức hồn đồ thực ra đã rất nhiều.
Có thể trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long hay không thì phải xem vận may ra sao.
Đúng, chính là vận may.
Lúc trước trong đợt khảo hạch thứ hai Phương Xuyên cũng chỉ ghép được sáu bức hồn đồ, còn kém Lâm Thanh Loan một bức.
Nhưng hắn may mắn được Chúa Tể Phi Long thu làm đệ tử, thậm chí giờ đã trở thành đại năng nhị cảnh.
Theo lý mà nói, biểu hiện của Lâm Thanh Loan còn xuất sắc hơn hắn, hẳn cũng có thể trở thành đệ tử chân truyền.
Nhưng những năm qua Phương Xuyên đã thấy rất nhiều chuyện.
Đừng nói ghép được bảy bức hồn đồ, ngay cả kẻ siêu thoát ghép thành tám bức hồn đồ cũng không được Chúa Tể Phi Long thu làm đệ tử chân truyền.
Mà chỉ được làm đệ tử ký danh.
Bởi vậy có được Chúa Tể thu làm đệ tử chân truyền hay không thì phải xem tâm trạng của Chúa Tể thế nào.
Trừ khi có người ghép được chín bức hồn đồ.
Người ghép được chín bức hồn đồ về cơ bản đều được Chúa Tể thu làm đệ tử chân truyền.
Nhưng nhiều năm qua không có một ai có thể ghép được chín bức hồn đồ cả.
“Đúng rồi, kỳ hạn trăm năm sắp kết thúc, Trường Sinh đâu rồi?”
Lâm Thanh Loan vội vàng nhìn khắp xung quanh.
Ý thức của nàng quét qua một lượt.
Bậc thang linh hồn đã biến mất.
Cũng có nghĩa là bậc thang linh hồn đại diện cho khảo hạch thứ nhất đã kết thúc.
Sắc mặt Lâm Thanh Loan đại biến.
Nhưng sau khi nàng trông thấy một bóng người quen thuộc trong thành Thiên Long, trên mặt lại lộ ra một nụ cười.
Nàng nhìn thấy Lục Trường Sinh.
Hắn đang cố gắng ghép hồn đồ.
Dù hắn không hề nhúc nhích nhưng Lâm Thanh Loan biết, Lục Trường Sinh đang cảm ứng hồn đồ.
Đây là trình tự cơ bản.
Không cảm ứng được hồn đồ thì cũng không cần nói tới chuyện ghép thành hồn đồ.
Mỗi người đều có kỳ hạn trăm năm như nhau.
“Phương tiền bối, hắn thông qua bậc thang linh hồn lúc nào vậy?”
Lâm Thanh Loan chỉ vào Lục Trường Sinh rồi hỏi.
“Hắn?”
“Hình như là mười năm trước thì phải. Người này quả là rất thú vị, đột nhiên trùng kích bậc thang linh hồn với tốc độ cao, sau đó vọt thẳng vào thành Thiên Long. Chỉ tiếc khảo hạch thứ hai phải ghép hồn đồ có vẻ rất khó khăn với hắn…”
Phương Xuyên lắc đầu.
Hắn vẫn có chút ấn tượng với Lục Trường Sinh.
“Sao thế, ngươi biết hắn à?”
Phương Xuyên hỏi.
“Trường Sinh là đạo lữ của ta.”
Lâm Thanh Loan thoải mái đáp.
Nàng không có ý định giấu diếm.
Dù sao chuyện như vậy không cần thiết phải giấu diếm.
“Đạo lữ của ngươi?”
Phương Xuyên không khỏi giật mình.
Trong đại vũ trụ mênh mông này có rất nhiều tu sĩ, nhưng người có đạo lữ lại rất ít.
“Đại đạo độc hành” mới là phổ biến.
Ai lại dẫn theo một người lúc theo đuổi đại đạo chứ?
Đạo lữ chính là đôi bên phải tương trợ nhau bước tới mới có thể gọi là đạo lữ.
“Đạo lữ của ngươi không phải kẻ siêu thoát phổ thông phải không?”
Phương Xuyên hỏi.
“Đúng, Trường Sinh là một vị Giới Chủ.”
“Giới Chủ à, chẳng trách…”
Phương Xuyên như bừng tỉnh đại ngộ.
Tại đại vũ trụ này Giới Chủ chính là hệ thống tu hành cao cao tại thượng.
Dù chỉ là Siêu Thoát nhất cảnh thì địa vị vẫn rất cao.
Đương nhiên một vị đại năng nhị cảnh như hắn không quan tâm Lục Trường Sinh có phải Giới Chủ hay không, bởi chuyện này không có ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Dù có biết Lục Trường Sinh là Giới Chủ thì cũng chỉ vậy mà thôi.
Chúa Tể thu đệ tử cũng không dựa vào việc đối phương có phải Giới Chủ hay không.
Thậm chí Giới Chủ lúc bái sư còn ở thế yếu nữa kìa.
Từ trước đến nay Chúa Tể Phi Long có không ít đệ tử chân truyền, đệ tử ký danh lại càng nhiều vô số kể.
Nhưng trong đó lại không có bất cứ vị Giới Chủ nào.
Vài ngày sau, đã tới kỳ hạn của Lâm Thanh Loan.
Nàng ghép tất cả bảy bức hồn đồ, kết quả không tệ.
Nhưng khảo hạch thứ hai vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Nàng còn phải đợi tất cả mọi người khảo hạch xong rồi xem Chúa Tể Phi Long có thể thu mình làm đệ tử hay không.
Lâm Thanh Loan tất nhiên chỉ chăm chú nhìn Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh giống như đang nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân không hề nhúc nhích.
Một năm, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm…
Sau mười năm, Lục Trường Sinh vẫn không hề nhúc nhích.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm…
Năm mươi năm trôi qua, Lục Trường Sinh vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
Dù Lâm Thanh Loan vô cùng tin tưởng Lục Trường Sinh cũng đã nhíu chặt mày.
Rõ ràng là Lục Trường Sinh đã gặp rắc rối.
Nếu không sẽ không có chuyện suốt năm mươi năm hắn vẫn không hề động thủ ghép hồn đồ như thế.
Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ Lục Trường Sinh muốn trở thành đệ tử ký danh của Chúa Tể Phi Long cũng khó.
Tuy nhiên Lâm Thanh Loan cũng không thấy sốt ruột.
Bất kể Lục Trường Sinh có thể trở thành đệ tử ký danh của Chúa Tể Phi Long hay không.
Cuối cùng Lục Trường Sinh đã thông qua khảo hạch thứ nhất là bậc thang linh hồn nên hắn có thể ở lại thành Thiên Long, vậy là đủ rồi.
Có thể ở lại thành Thiên Long thì hắn và nàng sẽ không phải tách ra.
Nhưng không ai biết thật ra Lục Trường Sinh vẫn luôn duy trì “tần suất” linh hồn đặc biệt.
Chính vì một quãng thời gian ngắn ngủi có thể khớp với linh hồn tại chiều không gian khác.
Thế nhưng lúc nào mới khớp được?
Rồi có thể khớp trong bao lâu?
Hiệu suất khớp thế nào vân vân, chính Lục Trường Sinh cũng không thể khống chế được.
Có lẽ về sau hắn có thể khống chế, nhưng lúc này Lục Trường Sinh không thể khống chế điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận