Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 299. Ý cảnh viên mãn! Cảm Tri Chi Phong hóa lĩnh vực! (4)



Chương 299. Ý cảnh viên mãn! Cảm Tri Chi Phong hóa lĩnh vực! (4)




Ngoài việc thấy hơi lạnh với gió có chút lớn thì Lục Trường Sinh không cảm thấy gì lạ cả.
Tới tận giữa sườn núi, bước lên bậc thang thứ ba mươi ba.
"Vù..."
Cuồng phong đột ngột gào thét.
Bốn phía dường như lập tức đen lại.
Mơ hồ có một tầng sương mù dày đặc bao phủ khắp thang trời.
Lúc này Lục Trường Sinh cũng không thấy rõ bậc thang tiếp theo ở nơi nào nữa rồi.
Lục Trường Sinh không nhúc nhích, nhưng hắn không hề kinh hoảng mà lại vô cùng bình tĩnh.
Bốn phía đều là sương mù dày đặc, hắn không nhìn rõ phương hướng, nếu lúc này tùy tiện hành động rất có thể sẽ sẩy chân ngã xuống.
Mà nếu rơi xuống thì chắc chắn sẽ bỏ mạng.
"Khảo nghiệm khi trèo lên thang trời đây ư?"
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc bén.
Trèo lên thang trời chắc chắn có khảo nghiệm.
Nếu không làm sao có thể trở thành đệ tử hạt giống, sau đó được Bắc Vực Thiên Tông dốc sức bồi dưỡng chứ?
Chỉ là, sương mù dày đặc thế này...
Lục Trường Sinh nhắm mắt lại.
"Vù..."
Giờ Lục Trường Sinh còn chưa đi tới giữa sườn núi.
Thế nhưng dưới chân núi lúc nào cũng có gió nhẹ thổi qua.
Lúc này gió nhẹ quét ngang, Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Lục Trường Sinh có thể "cảm ứng" tất cả mọi thứ có trong phạm vi của Cảm Tri Lĩnh Vực.
Đôi khi phạm vi của Cảm Tri Lĩnh Vực còn có tác dụng tốt hơn cả mắt thường.
Quả nhiên khi Lục Trường Sinh thi triển ra Cảm Tri Lĩnh Vực, trong cảm giác của hắn, xung quanh căn bản chẳng có sương mù dày đặc gì hết.
Ngược lại thì có một loại sức mạnh như lĩnh vực khiến người khác nhầm lẫn rằng mình đã bị sương mù nồng đậm bao phủ.
Trong tình cảnh này, hoặc là phải có ý chí cực kỳ kiên định, tinh thần lực cực cao thì mới có thể nhìn thấu bản chất của sương mù.
Hoặc là giống như Lục Trường Sinh, có thủ đoạn hoặc ý cảnh về mặt cảm giác.
Không, ý cảnh về mặt cảm giác có lẽ cũng chẳng có mấy tác dụng, bởi nó vẫn sẽ bị áp chế.
Nhất định phải là Cảm Tri Lĩnh Vực mới được.
Dù sao thì lúc Lục Trường Sinh thi triển Cảm Tri Lĩnh Vực cũng cảm thấy như có luồng sức mạnh nào đó đang đè ép mình.
Ban đầu vốn hắn có thể cảm giác trong phạm vi trăm dặm.
Nhưng giờ lại chỉ có thể cảm giác trong phạm vi trăm trượng xung quanh.
Ngay cả Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn cũng bị áp súc đến mức này, nếu như hắn vẫn dùng Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh thì sợ rằng sẽ bị áp chế đến mức không thể cảm ứng gì được.
Đây chính là thang trời!
Muốn trèo lên thang trời hiển nhiên không hề dễ dàng.
Lúc này, trên đỉnh núi có rất nhiều tạp dịch đang đứng xem.
Còn có cả mấy tên đệ tử ngoại môn nhận lấy nhiệm vụ canh cửa.
Họ đứng trên đỉnh núi nên có thể nhìn thấy tình cảnh dưới chân núi một cách rõ ràng.
Đám tạp dịch này đều là những kẻ chạy trốn từ dưới núi lên trên núi ban nãy.
Các đệ tử ngoại môn đã biết chuyện Lục Trường Sinh chém giết tạp dịch dưới chân núi từ lâu rồi.
Thế nên họ mới cảm thấy rất hứng thú.
"Xem kìa, hắn hẳn là đã sa vào lĩnh vực của thang trời rồi mất phương hướng, thế nên mới đứng im một chỗ không dám động đậy như thế."
"Muốn trèo lên thang trời đâu có dễ dàng như vậy? Rất nhiều kẻ tự cao tự đại cảm thấy có thể trèo lên thang trời, cuối cùng lại rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt."
"Bắc Vực mênh mông nhường nào? Có lẽ có một số thiên tài ở quốc gia hoặc thế lực của mình đúng là kinh tài tuyệt diễm rồi tự cho bản thân là thiên tài đứng đầu thật sự, có thể ngạo thị thiên hạ. Có lẽ trong mắt họ, thang trời của Bắc Vực Thiên Tông chúng ta chỉ đơn giản tài nguyên dâng tận miệng họ, kẻ nào kẻ nấy tràn đầy tự tin, cảm thấy vượt qua thang trời vô cùng dễ dàng. Nhưng thường thì loại người này mới là những kẻ dễ chết trên thang trời nhất."
"Người này ngang ngược bá đạo như vậy, còn chưa nhập tông đã chém giết tạp dịch của các vị sư huynh nội môn. Hì hì, hắn tưởng tông môn không biết chuyện tạp dịch ngăn trước thang trời thu bạc sao? Tự cao tự đại, kết quả của việc cố tình trèo lên thang trời chính là bị vây trong Thiên Thê Lĩnh Vực, chắc không lâu nữa sẽ rơi xuống thôi."
Đám đệ tử ngoại môn này bình thường trông coi sơn môn cũng chẳng kiếm được bao nhiêu công trạng, hơn nữa còn rất nhàm chán.
Giờ đột nhiên xuất hiện một “kẻ ngang ngược” dám chém giết tạp dịch, có thể coi như chuyện vui hiếm có, khiến cả đám đều hào hứng hẳn
Thậm chí họ còn hy vọng Lục Trường Sinh có thể lên cao một chút, đừng chết nhanh quá, như thế họ mới được xem trò vui lâu hơn một chút.
Tiếc là rất ít người rơi vào Thiên Thê Lĩnh Vực còn có thể thoát ra.
Trừ khi bản thân đã diễn hóa ra lĩnh vực, hoặc là ý chí và tinh thần phải cực kỳ cường đại, cực kỳ nổi bật, như thế mới có thể thoát khỏi Thiên Thê Lĩnh Vực, thật sự trèo lên thang trời, gia nhập tông môn.
Nhưng thiên tài cỡ ấy thật sự quá ít.
Một khi nhập tông mỗi người đều có thể khiến tông môn dậy sóng, chắc chắn là nhân vật đáng gờm.
Lúc này, Lục Trường Sinh vẫn bị vây trong Thiên Thê Lĩnh Vực như cũ, nhưng hắn đã quyết định tiếp tục trèo lên thang trời.
Bốn phía đều là sương mù dày đặc.
Nếu mở mắt ngược lại sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Lục Trường Sinh.
Thế là, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, hoàn toàn dựa vào Cảm Tri Lĩnh Vực.
Khoảnh khắc khi Lục Trường Sinh nhắm mắt lại, sương mù xung quanh như thể lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Phạm vi trăm trượng hiện lên rõ ràng trong cảm giác của Lục Trường Sinh, rõ tới mức không gì sánh được.
Sau đó, Lục Trường Sinh trực tiếp duỗi chân bước ra ngoài.
Một bước, hai bước, ba bước. . .
Lục Trường Sinh đi cực kỳ vững vàng.
Dù hắn đang nhắm mắt nhưng bước trên thang trời vẫn như dẫm lên đất bằng, đơn giản không thể tưởng tượng nổi.
Trên đỉnh núi, vô số tạp dịch và đệ tử ngoại môn vừa rồi còn cảm thấy Lục Trường Sinh là trò vui, biểu cảm trên mặt đột nhiên đọng lại. Hết chương 299.



Bạn cần đăng nhập để bình luận