Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 170. Dùng tên giả Đao Thập Nhị, có đao chính là có lý!



Chương 170. Dùng tên giả Đao Thập Nhị, có đao chính là có lý!




Ba ngày sau, Lục Trường Sinh mặc hắc y, khuôn mặt lạnh băng, sau lưng đeo một thanh trường đao bước vào thành Trạm Hải.
Thành Trạm Hải là phủ thành của phủ Trạm Hải, tọa lạc gần bờ biển, thương mại phát triển, thế nên thành Trạm Hải cũng vô cùng phồn vinh.
Lục Trường Sinh đã dịch dung hoán trang khác hoàn toàn.
Lần tới thành Trạm Hải này hắn đã dịch dung thành một khuôn mặt hoàn toàn khác, nhìn qua gần với tuổi thật của hắn hơn, vả lại dáng người gầy gò, trên thân tỏa ra khí thế lạnh băng, dáng vẻ toát ra khí thế người lạ đừng lại gần.
Thậm chí hắn cũng không dùng kiếm mà lại đeo đao, biến thành một đao khách.
Lục Trường Sinh nắm giữ rất nhiều loại vũ kỹ, đao cũng được mà kiếm cũng thế, thật ra với hắn thì đều như nhau cả thôi.
Lần này Lục Trường Sinh không định dùng thân phận “Trang Thập Tam” ở phủ Trạm Hải.
Dù sao dùng nhiều quá cũng khó tránh sẽ bị người khác nhận ra manh mối.
Hắn cũng lấy cho mình một cái tên giả khác, là “Đao Thập Nhị”.
Tuy Đao Thập Nhị và Trang Thập Tam nghe không khác mấy nhưng chắc chắn sẽ không ai liên tưởng hai người với nhau.
Mà hiện giờ Lục Trường Sinh cũng sẽ không dễ dàng sử dụng Tàm Ti Kiếm.
Trong chốn giang hồ những kẻ gọi là Kiếm Tam, Đao Cửu, Thương Thập Ngũ gì đó rất nhiều, tên này chẳng qua là hắn chọn theo trào lưu mà thôi.
Vào thành, Lục Trường Sinh phát hiện thành Trạm Hải này phồn vinh phải gấp mười mấy lần thành Nam Dương, quả thực là giàu có dư dật, đủ mọi loại người, đủ mọi màu sắc quần áo.
Rất nhiều người đều là “hải thương”, nghe nói thương nhân tới từ viễn dương đều đại phú đại quý, giàu tới chảy mỡ, họ vừa tới thành Trạm Hải đã điên cuồng mua sắm, nhét chật ních mấy con thuyền lớn rồi mới xuyên qua đại dương mênh mông, vận chuyển về nước bán lại, từ đó kiếm được lợi nhuận khổng lồ.
Vương triều Đại Ngư rất cởi mở với việc thông thương đường biển, thế nên thành Trạm Hải lại càng thêm phồn vinh.
Tuy là vương triều Đại Ngư có vẻ như sắp sụp đổ tới nơi, không còn khả năng khống chế toàn quốc thổ một cách chặt chẽ nữa, thế nhưng chuyện đó dường như cũng không ảnh hưởng gì tới thành Trạm Hải.
Lục Trường Sinh bước trên đường lớn, nhìn thấy một số hải thương dẫn theo người hầu và thị vệ đi lại trong thành.
Lục Trường Sinh nhìn đám thị vệ nhưng cũng không đoán được gì, có vẻ như những kẻ này có điều khác biệt với các võ giả của vương triều Đại Ngư.
Có điều đã là thị vệ hộ tống hải thương xuyên qua biển rộng mênh mông thì sao có thể là kẻ tầm thường được đây?
Lục Trường Sinh cũng không có hứng đi thăm dò.
Hắn trọ ở một khách điếm, ăn uống no đủ rồi nghỉ ngơi một đêm.
Hôm sau, Lục Trường Sinh tinh thần thoải mái, một mình ra bờ biển.
Bờ biển rất nắng, trong gió biển xen lẫn một chút hơi nóng và mùi tanh của biển.
Lục Trường Sinh nhìn mặt biển đằng xa, mênh mông bát ngát.
Thế nhưng hắn không tới ngắm biển, hắn tới là để cảm ngộ ý cảnh của Tam Trọng Lãng.
Tam Trọng Lãng mô phỏng lại sóng biển.
Thế nhưng hiện giờ sóng biển đâu rồi?
Từ bờ cát nhìn ra, biển rộng gió êm sóng lặng, vốn chẳng có sóng lớn gì hết.
“Thôi, cứ chờ thêm một thời gian vậy, biển rộng không thể cứ gió êm sóng lặng mãi được.”
Lục Trường Sinh cũng không vội.
Hắn cứ khoanh chân ngồi chờ trên bờ cát, mặc cho ánh Mặt Trời nóng rực chiếu xuống cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn biển rộng đằng xa.
Hành động của Lục Trường Sinh có thể nói là rất quái dị.
Cách bãi biển không xa chính là bến tàu.
Trên bến tàu người qua lại tấp nập, thế nên cũng có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh.
“Nhìn kìa, bên đó có một quái nhân, hắn cứ khoanh chân ngồi trên bờ cát mãi không nhúc nhích, ta thấy ít nhất cũng vài canh giờ rồi.”
“Đúng là rất lạ, nhưng xem cách ăn mặc thì hẳn là võ giả chốn giang hồ. Mà đám võ giả giang hồ tính tình cổ quái lắm, đừng chọc vào hắn thì hơn.”
“Võ giả? Chẳng lẽ hắn đang tu luyện thần công nào đó?”
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Lục Trường Sinh, chỉ là không có một ai dám tới gần.
Dù sao thì khí chất của Lục Trường Sinh hiện giờ cũng lạnh như băng, hoàn toàn bày ra vẻ người lạ chớ có lại gần, thử hỏi còn ai dám tới kiếm chuyện chứ?
Trong thành Trạm Hải có không ít lần võ giả gây sự rồi chém giết nhau.
Không ai lại vô duyên vô cớ chọc vào một võ giả cả.
Lục Trường Sinh không để ý những ánh mắt xung quanh.
Hắn vẫn đang lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng hắn cũng chờ được sóng biển.
Trên mặt biển tĩnh lặng đằng xa, không biết từ khi nào lại xuất hiện một cơn sóng.
Nước biển như đang “nâng” cơn sóng này lên, chậm rãi đẩy vào bờ.
Cảnh tượng này khiến Lục Trường Sinh lần đầu trông thấy “sóng biển” không khỏi rung động.
Kiếp trước Lục Trường Sinh cũng không sống gần biển, thật ra tới giờ hắn vẫn chưa từng thấy biển chứ đừng nói là sóng biển.
Dù qua một số video quay lại cũng có thể trông thấy biển rộng và sóng lớn thật đấy, nhưng sao có thể so với việc được nhìn thấy tận mắt thế này chứ?
Hiện giờ Lục Trường Sinh đang được nhìn thấy tận mắt.
Không chỉ trong lòng hắn rung động mà còn mơ hồ hòa nhập vào Tam Trọng Lãng.
Từng cơn sóng nối tiếp nhau, không phải chính là ứng đối với chân lý sóng sau cao hơn sóng trước của Tam Trọng Lãng đấy ư?
“Vù vù”.
Sóng biển cuồn cuộn, một đợt sóng xô bờ khiến toàn thân Lục Trường Sinh ướt nhẹp.
Nước biển lạnh băng mang theo mùi vị tanh mặn.
Lục Trường Sinh lẳng lặng cảm ngộ.
“Tách”.
Đột nhiên Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
Sắc trời dần tối, chẳng ngờ hắn đã ngồi ở bờ biển cả một ngày rồi.
Về phần cảm ngộ, đúng là có một chút nhưng dường như vẫn chưa đủ.
“Không vội, cảm ngộ không phải việc dễ dàng, mai lại tới lần nữa vậy.”
Vì thế Lục Trường Sinh đứng dậy rời khỏi bãi biển.
Bãi biển cách chỗ Lục Trường Sinh ở trọ hơi xa, lúc này trời đã tối hẳn, cũng may còn có trăng treo trên cao, thế nên đường cũng không quá tối.
“Hu hu hu...”
“Cứu... cứu mạng...”
Đột nhiên Lục Trường Sinh nghe thấy một tiếng kêu chói tai. Hết chương 170.



Bạn cần đăng nhập để bình luận