Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 386. Hung danh Lục Trường Sinh truyền khắp tứ phương, mười ba viên Ngộ Đạo Đan cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực! (3)



Chương 386. Hung danh Lục Trường Sinh truyền khắp tứ phương, mười ba viên Ngộ Đạo Đan cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực! (3)




Cũng có nguy hiểm nhất định.
Nói không chừng thì có tiên sư hoặc là cường giả cảnh giới Thần Tàng xuất hiện.
Lục Trường Sinh vô cùng nghi ngờ, không nhịn được mà hỏi: “Cố Vực phân chia thành nhiều khu vực như vậy, rốt cuộc nguy hiểm đi ra từ nơi đâu?”
“Chẳng lẽ lại đi khu vực tầng thứ hai, xong rồi sẽ bị vũ giả cảnh giới Thần Tàng hoặc tiên sư giết chết?”
Bản thân Lục Trường Sinh cảm thấy kiểu phân chia này rất kì lạ.
Lẽ nào cảnh giới Thần Cương thì không thể đi tầng thứ hai hay thậm chí là thứ ba?
Vừa tiến vào rồi sẽ bị cường giả giết chết?
Cái này có hơi không có đạo lý.
Cường giả đều rảnh rỗi không có chuyện gì, giết chết kẻ yếu sao?
Có lẽ có cường giả như vậy, nhưng khẳng định rằng không phải toàn bộ cường giả đều thích giết chóc kẻ yếu.
Liễu Uyên ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh, nét mặt nghiêm nghị, gằn từng chữ trầm giọng nói: “Thật ra, kiểu phân chia này cũng không phải do người, mà là một loại quy luật.”
“Bởi vì khu vực tầng thứ hai, khu vực tầng thứ ba của Cổ Vực có rất nhiều yêu ma sinh sống. Ngươi sẽ không cho rằng, vùng đất nhiều linh khí của Cổ Vực, chỉ có loài người chứ? Khà khà, yêu ma cũng sống tại Cổ Vực, đồng thời vô cùng mạnh mẽ!”
Lục Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi, yêu ma!
Vùng đất nhiều linh khí có thể sinh ra tiên sư, đạo quân, còn có vũ giả cường đại.
Tương tự, vùng đất nhiều linh khí cũng sinh ra yêu ma.
Thậm chí, để mà nói chính xác, yêu ma do thiên sinh địa dưỡng mới là chủ nhân của Cổ Vực.
Dù sao, lúc trước Cổ Vực còn chưa có người nào đặt chân lên.
Về cơ bản đó là thiên hạ của yêu ma.
Sau đó linh lực các nơi yếu đi, lúc này cường giả trong nhân loại mới từ từ đi đến Cổ Vực để thâm nhập, đồng thời từng bước chèn ép không gian sinh tồn của các yêu ma.
Trong yêu ma cũng có cường giả, và loài người là tử địch.
“Thời gian ban đầu ta ở Bắc Vực Thiên Tông, ta phát hiện có rất nhiều vũ giả yêu ma.”
“Những vũ giả yêu ma kia, nghe nói đều phải lấy được tinh huyết yêu ma mới đủ để có thể trở thành vũ giả yêu ma.”
“Vậy nên, ngọn nguồn của vũ giả yêu ma thật ra là ở tại Cổ Vực.”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Cũng không thể nói là đầu nguồn ở Cổ Vực.
Dù sao, lúc trước khi linh lực của năm vực không bị yếu đi cũng đã từng có yêu ma.
Nhưng vì linh lực của năm vực bị yếu đi, yêu ma đều dần dần biến mất không thấy nữa.
Nhu cầu của yêu ma về linh lực, lớn hơn so với nhân loại.
Không có linh lực, giữa thiên địa căn bản không thể sinh ra yêu ma được.
Vậy nên sau khi linh lực năm vực yếu đi thậm chí biến mất, yêu ma đều dường như tuyệt tích trên mặt đất năm vực, chỉ còn lại một số vũ giả nhân loại, dưới cơ duyên xảo hợp chiếm được tinh huyết yêu ma, lúc này mới đủ để có thể trở thành vũ giả yêu ma.
“Thì ra là thế, cho nên nói một khi bước vào khu vực tầng thứ hai, thì rất có khả năng gặp được yêu ma sao?”
Lục Trường Sinh đã hiểu.
“Không sai, nếu cảnh giới Thần Cương gặp phải yêu ma, hẳn chắc chắn phải chết! Dù là yêu ma nhỏ yếu đến đâu, chỉ cần không phải là loại con non đó, về cơ bản đều có thể tùy tiện chụp chết vũ giả cảnh giới Thần Cương, mà lực lượng của chúng ta lại không làm gì được yêu ma.”
“Chỉ có vũ giả cảnh giới Thần Tàng, tiên sư luyện khí, mới có thể đối phó với yêu ma.”
Liễu Uyên giải thích, khiến Lục Trường Sinh hoàn toàn hiểu được, vì sao Cổ Vực lại phân chia thành mấy khu vực tầng kì lạ.
Bây giờ nhìn lại, đây không phải là phân chia của nhân loại, mà là phân chia của yêu ma.
Tập tính của yêu ma, yêu ma cường đại sẽ không ở lộn xộn với yêu ma nhỏ yếu.
Cho nên nơi đây mới phân thành mấy khu vực tầng.
“Đến, thác nước lớn bích đầm.”
“Chẳng qua… Hình như có người.”
Liễu Uyên nhíu mày.
Lục Trường Sinh cũng nhìn về thác nước lớn bích đầm.
Trong tai còn có thể nghe được tiếng thác nước “ầm ầm.”
Nhưng, bây giờ trước thác nước lớn bích đầm lại có người.
Đối diện cũng không phải một người, mà là một nhóm người.
Tổng cộng có sáu người, giống như là một tiểu đội.
Mắt Lục Trường Sinh hơi híp lại.
“Phương thức xưa cũ” để cảm ngộ này, hẳn là đang cảm ngộ ý cảnh hoặc lĩnh vực của thác nước.
Chỉ là, so với hắn trực tiếp dùng Cảm Tri Lĩnh Vực để lĩnh ngộ, phương thức như vậy quá “xưa cũ”, hiệu suất cũng quá thấp.
Về phần năm người khác, chắc là đang hộ pháp cho đối phương cảm ngộ ý cảnh hoặc lĩnh vực thác nước.
“Người nào?”
Đối phương cũng phát hiện ra Lục Trường Sinh và Liễu Uyên.
Đồng thời ngay lập tức trở nên khẩn trương, ánh mắt nhao nhao hướng về phía hai người Lục Trường Sinh.
Liễu Uyên giải thích nói: “Bình thường thác nước lớn bích đầm không có người nào, dù sao ở đây cũng không phải là Phong Diệp cốc, không có thiên tài địa bảo. Vẻn vẹn cũng chỉ có một cái thác nước như vậy, ngược lại có vẻ như khá hùng vĩ.”
“Khong nghĩ đến lại đúng dịp hôm nay, có thể gặp đội ngũ khác.”
Liễu Uyên và Lục Trường Sinh đi đến.
Thật ra, Lục Trường Sinh không để bụng có người ở một bên.
Chỉ cần có người hộ pháp là được.
Hắn chỉ cần thi triển Cảm Tri Lĩnh Vực ra, có bất cứ gió thổi cỏ lay, hắn cũng có thể biết được ngay lập tức.
Dù là đang đốn ngộ cũng sẽ bừng tỉnh.
Nhưng, những người khác không thể.
Những người khác nếu cảm ngộ ý cảnh hoặc lĩnh vực, không ai bảo vệ, đó là chuyện tương đối nguy hiểm.
“Đứng lại, mấy người là ai?”
“Đội trưởng của chúng ta đang cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực, mấy người không thể tới lại gần, nếu không đừng trách nhóm chúng ta không khách khí.”
Lục Trường Sinh cười một tiếng, cũng không để ý gì.
Hắn có Cảm Tri Lĩnh Vực. phạm vi cảm ngô vô cùng rộng.
Cho dù cách hơi xa cũng không tính là gì, chỉ cần có thể cảm nhận được thác nước là được.
Lục Trường Sinh vừa mới khoanh chân ngồi xuống, hắn muốn nhượng bộ một chút, khoảng cách xa một chút.
Nhưng, những người khác không nghĩ như thế. Hết chương 386.



Bạn cần đăng nhập để bình luận