Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 213. Lời hẹn ba tháng! Rút đao chém Trần Sơn, suy nghĩ rõ ràng! (3)



Chương 213. Lời hẹn ba tháng! Rút đao chém Trần Sơn, suy nghĩ rõ ràng! (3)




Mặt ngoài bang Tứ Hải đương nhiên cũng có quy củ riêng, đó là không ai được tự ý sát hại thành viên bang Tứ Hải.
Thế nhưng giờ thành Trạm Hải rất loạn, giết người xong cũng có thể đổ cho các võ giả cảnh giới Thần Lực khác, bởi vậy không thể không đề phòng được.
“Đa tạ Từ Đường chủ, ta sẽ cẩn thận.”
Từ Linh nói xong thì rời đi, Lục Trường Sinh khẽ híp mắt.
Không ngờ Trần Sơn đúng là dám giở trò thật.
“Lang trung, dạo gần đây Trần Nham luôn phái người hỏi thăm Vô Ngân cao của lang trung.”
“E là Trần Nham đang muốn nhắm vào Vô Ngân cao đấy.”
Trương Hiên căm phẫn nói.
Trần Sơn vừa tấn thăng cảnh giới Thần Lực mà Trần Nham đã dám thăm dò Vô Ngân cao.
Rõ là muốn chiếm Vô Ngân cao làm của riêng đấy mà.
Lục Trường Sinh nheo mắt.
Thật ra hắn có thể sắp xếp một cái bẫy, ví dụ như giả vờ một mình rời khỏi bang Tứ Hải, nếu Trần Sơn ra tay thì hắn sẽ giết ngược lại luôn.
Thế nhưng chưa chắc Trần Sơn đã rơi vào bẫy, tên này có vẻ rất cẩn thận.
“Thôi, làm gì có chuyện phòng cướp nghìn ngày được?”
“Không cần biết Trần Sơn có định đối phó với ta thật không, tối nay cứ đi một chuyến, chém hắn luôn là xong.”
“Đao Thập Nhị ra tay đâu cần để ý cái nhìn của kẻ khác?”
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh nháy mắt như đã hiểu rõ.
“Tiếp theo...”
Lục Trường Sinh lại tiếp tục khám bệnh.
Màn đêm buông xuống, Trần Nham tới Đao Tự Đường.
“Đại ca, dạo gần đây Lục Trường Sinh chỉ tọa chẩn nửa ngày, buổi chiều không rõ hắn đi đâu nữa?”
“Trong tay Lục Trường Sinh có Vô Ngân cao, mà thứ đó có giá trị rất lớn. Nếu có thể phối chế với lượng lớn rồi bán khắp thiên hạ thì chẳng phải chính là mối làm ăn lớn ư?”
Trần Nham không nhịn được lên tiếng.
Trần Sơn nhìn thoáng qua Trần Nham, thản nhiên nói: “Bang chủ còn đang để ý chuyện Vân Anh Khoáng Mẫu, không rảnh quan tâm chuyện nhỏ như vậy.”
“Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, đừng nói là lang trung bình thường, dù hắn có là danh y thì sao chứ?”
“Ta muốn bóp chết hắn cũng dễ như bóp chết con kiến. Có điều giờ không phải lúc, cứ chờ thêm đã.”
“Vâng, đại ca.”
Trần Nham gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa bước ra đại sảnh.
“Bùm”.
Ngay sau đó đầu Trần Nham nổ tung.
Hỗn hợp vừa đỏ vừa trắng văng tung tóe khắp nơi.
“Ai?”
Trần Sơn biến sắc, ánh mắt nhìn chòng chọc phía ngoài cửa.
Ai lại dám giết người ngay trong Đao Tự Đường của bang Tứ Hải.
Trong màn đêm, một bóng người chậm rãi bước tới, ánh mắt cũng nhìn thẳng Trần Sơn.
Nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Trong trí nhớ của Trần Sơn không hề có bóng người này, hắn không biết đao khách trước mắt là ai.
Thế nhưng theo từng bước chân của đối phương tiến lại gần, cảm giác nguy hiểm trên người đối phương lại khiến hắn càng thêm cảnh giác cao độ.
“Lui!”
Trần Sơn quyết định rất nhanh, lập tức lùi lại phía sau.
Khuôn mặt lạnh lùng của người áo đen để lộ ra một nụ cười.
“Chém!”
Người áo đen nắm chặt chuôi đao.
“Keng”.
Một ánh đao màu máu nháy mắt xuất hiện.
Xẹt qua không trung, trong giây lát đã xông tới trước mặt Trần Sơn.
Trần Sơn hét toáng lên: “Ta cũng là cường giả cảnh giới Thần Lực, muốn một đao chém ta sao, đừng mơ...”
Không rõ Trần Sơn thi triển ra bí pháp gì mà khiến khí huyết toàn thân tăng vọt.
Thế nhưng khi ánh đao hạ xuống, dù có cách mười trượng thì trong ánh đao như vẫn thấp thoáng âm thanh “sóng biển” rì rào.
Tựa như một làn sóng ập tới.
Trần Sơn không hiểu sao một ánh đao lại mang theo cả tiếng sóng biển như thế.
Bởi vì ánh đao dừng trên người hắn, thân thể hắn nháy mắt chia thành hai nửa.
“Ta... không cam tâm...”
Mặt Trần Sơn vẫn lộ vẻ kinh ngạc.
Dường như hắn không thể tin nổi, hắn vừa tấn thăng cảnh giới Thần Lực, bước lên con đường võ đạo huy hoàng, sao lại bị một đao chém chết được chứ?
“Bộp”.
Hai nửa thi thể của Trần Sơn đổ rạp ra đất.
Bóng người thu đao vào vỏ, nhìn lướt qua hướng Đao Tự Đường đằng sau, rồi thân ảnh lóe lên một cái, nhanh chóng biến mất.
“Mau, có thích khách.”
“Vây kín Đao Tự Đường mau.”
“Phó Đường chủ Trần Sơn chết rồi!”
Không lâu sau từ bên ngoài có rất nhiều thành viên Đao Tự Đường chạy vào, nhìn thấy hai nửa thi thể của Trần Sơn trên đất, cả đám người lặng ngắt, sắc mặt ai nấy đều rất khó nhìn.
Đây là phó Đường chủ của Đao Tự Đường đấy, hắn còn là võ giả cảnh giới Thần Lực nữa, thế mà lại bị người ta chém chết ngay trước mặt người của Đao Tự Đường.
Nhất thời ánh mắt mọi người đổ dồn vào căn phòng bên trong.
Chẳng mấy chốc có một lão giả mặc hoa bào từ trong đó đi ra.
“Bái kiến Đường chủ!”
Đám người nhanh chóng hành lễ.
Lão giả mặc hoa bào chính là Đường chủ của Đao Tự Đường, Chử Thanh Sơn.
Chử Thanh Sơn vung tay lên, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Vừa rồi hắn vẫn luôn ở trong phòng, thật ra cũng coi như tận mắt nhìn thấy cảnh Trần Sơn bị một đao chém thành hai nửa, thậm chí hắn còn không kịp ra tay cứu viện.
“Rốt cuộc người này là ai? Có thể chém chết Trần Sơn bằng một đao thì đao kia phải có sức mạnh hơn trăm đỉnh, ít nhất hắn cũng là cao thủ cấp độ Bách Đỉnh trở lên.”
“May mà hình như đối phương chỉ muốn giết Trần Sơn, mục đích rất rõ ràng, nếu không thì đến ta cũng chết dưới đao của hắn rồi!”
Trong lòng Chử Thanh Sơn vẫn chưa nguôi kinh hãi.
Ngược lại hắn còn cảm thấy có chút may mắn.
Dạo gần đây thành Trạm Hải vì chuyện Vân Anh Khoáng Mẫu xuất thế mà đã có đủ loại quái vật ùn ùn kéo tới...
Chử Thanh Sơn nhanh chóng báo cho Bang chủ biết chuyện vừa xảy ra.
Lục Trường Sinh chém Trần Sơn xong lại quay về phòng khám, lần nữa trở thành “Lục lang trung” người người tôn kính.
Hắn vừa đi vào chẩn đường Trương Hiên đã vội chạy tới, sắc mặt khó nén vẻ hưng phấn.
“Lang trung, đúng là ác giả ác báo mà, không biết tên Trần Sơn kia đắc tội với ai mà bị người ta chém chết ngay trước mặt người của Đao Tự Đường, thậm chí cả Trần Nham cũng bị vạ lây, còn bị đánh tới nổ tung luôn.”
“Hiện giờ cả hai huynh đệ Trần Nham với Trần Sơn đều chết hết rồi.” Hết chương 213.



Bạn cần đăng nhập để bình luận