Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 466. Cường giả Đạo Cơ Dự Khuyết bảng liên thủ đuổi người, Lục Trường Sinh uy chấn Cổ Vực, mạnh mẽ ra trận.



Chương 466. Cường giả Đạo Cơ Dự Khuyết bảng liên thủ đuổi người, Lục Trường Sinh uy chấn Cổ Vực, mạnh mẽ ra trận.




“Nhận thua, chúng ta nhận thua.”
Cổ Thần gần như mở miệng trước tiên.
Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh thu hồi lĩnh vực.
Vẻ mặt Liễu Phác phức tạp, hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Nếu ta không nhìn lầm, Lục sư đệ đã hợp nhất năm lĩnh vực sao? Hợp nhất năm lĩnh vực, thật sự không thể tưởng tượng nổi, dù là cường giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng cũng không có mấy người hợp nhất được năm lĩnh vực.”
Vốn dĩ trước đó Liễu Phác còn hơi nghi ngờ Lục Trường Sinh.
Thậm chí hắn cảm thấy Lục Trường Sinh phải dùng mưu mẹo gì đó mới thắng được Từ Hạo Thiên.
Dù sao, người hữu danh vô thực nhiều lắm.
Rất nhiều võ giả dựa vào người khác thổi phồng mới đạt thanh danh lớn như vậy.
Nhưng mà, khi hắn tự “trải nghiệm” một chút Ngũ Hành Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh rồi hắn mới tâm phục khẩu phục.
Hợp nhất năm lĩnh vực, danh bất hư truyền!
“Các ngươi muốn tối thiểu bao nhiêu Thanh Vân Kì Quả?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Chúng ta tối thiểu phải có…ba quả, không thể ít hơn được.”
Sau khi suy tư một lúc, Cổ Thần nói.
“Năm quả! Một khi đoạt được Thương Vân Kỳ Quả, mỗi người các ngươi có thể thu được năm quả.”
“Tuy nhiên, vượt quá mười lăm quả, dù còn bao nhiêu Thương Vân Kỳ Quả, chúng đều là của ta!”
“Các ngươi có ý kiến gì khác không?”
Giọng điệu Lục Trường Sinh rất bình tĩnh, nhưng khí thế hắn lại rất mạnh mẽ.
Khiến Thiên Tông Tam Kiếm cảm nhận được áp lực.
Điều này là bình thường.
Hiện giờ thực lực Lục Trường Sinh mạnh mẽ, khí thế cường thịnh, trong các đệ tử ở Cổ Vực Thiên Tông xem chừng không ai vượt qua được.
Người như vậy có khí thế này là điều bình thường.
“Năm Thương Vân Kỳ Quả có thể mở rộng não vực thêm năm dặm, không tồi.”
“Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”
Thiên Tông Tam Kiếm nhao nhao gật đầu đồng ý.
Giới hạn bọn họ là ba Thương Vân Kỳ Quả, mà Lục Trường Sinh trực tiếp hứa cho bọn họ năm quả, bọn họ còn ý kiến nào nữa?
Lục Trường Sinh cũng rất vừa lòng.
Hắn muốn tất cả ba chục, năm chục trái Thương Vân Kỳ Quả này.
Nếu thật sự có năm mươi quả, hắn sẽ thu về hơn ba mươi.
Đây là một con số khủng khiếp.
Một trái Thương Vân Kỳ Quả có thể mở rộng não vực thêm một dặm, ba mươi trái là ba mươi dặm.
Kì vật như vậy tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Tuy nhiên, hắn phải cho Thiên Tông Tam Kiếm chút lợi ích.
Nếu không, Lục Trường Sinh không thể tìm được vị trí Thương Vân Kỳ Quả.
Huống hồ, khi hắn cướp đoạt Thương Vân Kỳ Quả cũng cần sự trợ giúp.
Dù sao, Lục Trường Sinh phải đối mặt với rất nhiều cường giả Thần Tàng đứng đầu.
“Khi nào chúng ta xuất phát?”
Cổ Thần hỏi.
“Chuyện này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta xuất phát luôn!”
Lục Trường Sinh không muốn đợi dù chỉ một khắc.
Ai biết khi nào Thương Vân Kỳ Quả sẽ chín?
Bọn họ vẫn nên đến vị trí Thương Vân Kỳ Quả sớm một chút, tiện thể chuẩn bị sẵn sàng.
“Vậy thì hiện tại chúng ta xuất phát!”
Cổ Thần, Liễu Phác, Hàn Thiên Vân gật đầu.
Vì thế, một nhóm bốn người nhanh chóng rời khỏi sơn môn Cổ Vực Thiên Tông, tiến tới khu vực tầng thứ hai Cổ Vực.
Đây không phải lần đầu Lục Trường Sinh tiến vào khu vực tầng thứ hai Cổ Vực.
Lần trước, hắn từng đi qua núi Giới Bi.
Tuy nhiên, núi Giới Bi chỉ là một phần trong khu vực tầng thứ hai Cổ Vực thôi.
Cổ Thần không nói vị trí cụ thể của Thương Vân Kỳ Quả.
Lục Trường Sinh cũng không hỏi hắn.
Đây là quy củ.
Tuy rằng bon họ đều là đệ tử chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông, có cơ sở để tin tưởng. Nhưng họ không thể hoàn toàn tin tưởng nhau, dù sao chuyện liên quan đến kì vật quý như Thương Vân Kỳ Quả cần chút cẩn thận, lưu ý.
Ba người dẫn đường.
Cho đến khi bọn họ đến một dãy núi.
Bọn họ tiếp tục di chuyển trong đó ba ngày.
“Đến nơi rồi!”
Bỗng nhiên, Cổ Thần mở miệng nói.
Thật ra, không cần Cổ Thần mở miệng, Lục Trường Sinh biết rõ đã đến nơi.
Bởi vì Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn cảm nhận được rất nhiều khí tức mạnh mẽ.
“Sao lại nhiều người như vậy?”
“Lần trước khi chúng ta rời đi không có nhiều người như vậy, không ngờ được bây giờ có nhiều người đến đây thế.”
“Xem ra tin tức đã hoàn toàn công khai, vậy thì rắc rối rồi…”
Đám người Cổ Thần và Lục Trường Sinh cùng nhau đi tới.
Nhìn một đám võ giả đông nghìn nghịt phía trước, Thiên Tông Tam Kiếm trợn tròn mắt.
Nhiều võ giả như vậy.
Mỗi người đều là Thần Tàng.
Trong đó không thiếu Thần Tàng đứng đầu có tên trong Đạo Cơ Dự Khuyết bảng.
Nếu bọn họ muốn tranh đoạt Thương Vân Kỳ Quả với nhiều Thần Tàng như vậy, khó khăn sẽ lớn đến mức nào?
Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt dường như hơi quen thuộc.
Lúc trước khi tranh đoạt Hoàng Kim Quả ở đầm lầy Hoàng Kim, các cường giả cảnh giới Thần Cương cũng đông nghìn nghịt như này.
Tuy nhiên, xung quanh đầm lầy Hoàng Kim lúc đó chia thành rất nhiều tiểu đội.
Mà bây giờ, trong đán người đông nghìn nghịt này có không ít Thần Tàng đứng đầu.
Ngược lại chỉ có Thần Tành bình thường mới tổ đội với nhau.
Ánh mắt Lục Trường Sinh hơi nhíu lại.
“Thương Vân Kỳ Quả ở đâu?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Phía trước cách đây ba dặm có một cây đại thụ tán xòe thành ô, đó chính là Thương Vân Thụ. Những quả ở trên đó chính là Thương Vân Kỳ Quả.”
“Thương Vân Kỳ Quả này nghe nói chỉ đơm hoa kết trái đúng một lần trong đời. Nếu lần này chúng ta bỏ lỡ, Thương Vân Thụ sẽ từ từ khô héo rồi chết rũ.”
Cổ Thần giải thích.
Tất nhiên, Lục Trường Sinh đã tìm hiểu rõ về sự thần kì của Thương Vân Thụ.
Nói cách khác, đây là lần tranh đoạt Thương Vân Kỳ Quả duy nhất.
“Ta xem dáng vẻ của Thương Vân Kỳ Quả, nó sẽ chín trong vòng ba ngày nữa.”
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua.
Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn cảm nhận được tình hình hiện tại của Thương Vân Kỳ Quả.
Bọn chúng sẽ chín trong ba ngày nữa.
Mà hiện tại nơi này hội tụ nhiều võ giả Thần Tàng như vậy.
Điểm mấu chốt là tranh đoạt lần này khác với lần ở đầm lầy Hoàng Kim.
Lần tranh đoạt trước càng đến gần vị trí Thương Vân Thụ càng tốt.
Nhưng điều này chưa chắc đúng với võ giả Thần Tàng.
Phạm vi lĩnh vực của võ giả Thần Tàng rất lớn.
Một khi lĩnh vực bao phủ, phạm vi của nó đạt tới vài dặm, thậm chí cả mười dặm.
Chỉ cần ở trong phạm vi lĩnh vực là có thể tấn công kẻ địch.
Bởi vậy, khoảng cách lại không phải vấn đề lớn.
Những võ giả cách vị trí Thương Vân Thụ gần nhất có lẽ chỉ là Thần Tàng phổ thông.
Ngược lại những Thần Tàng đứng đầu, thậm chí là cường giả có tên trong Đạo Cơ Dự Khuyết bảng có thể lẫn trong đám người.
“Lục sư đệ, chúng ta làm sao bây giờ?”
Cổ Thần hỏi.
Thiên Tông Tam Kiếm hiển nhiên khá luống cuống.
Điều này không giống với những gì bọn họ dự đoán trước.
Thậm chí kế hoạch trước đấy cũng phải thay đổi.
“Không vội, chúng ta ngồi xuống kiên nhẫn đợi trước.”
Ngược lại, tâm trạng Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.
Vì thế, bốn người khoanh chân ngồi đợi, lẳng lặng chờ đợi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Trong nháy mắt đã qua ba ngày.
Thương Vân Kỳ Quả đã sắp đến lúc chín, tất cả võ giả Thần Tàng khá xao động.
Có lẽ là buổi tối hôm nay.
Có lẽ là sáng ngày mai.
Tất cả võ giả Thần Tàng bị ảnh hưởng bởi Thương Vân Kỳ Quả sắp chín, bọn họ cảm thấy xao động.
Một đám lăm le chuẩn bị, sẵn sàng tranh đoạt Thương Vân Kỳ Quả.
Thậm chí Cổ Thần đã hơi sốt ruột.
Cổ Thần liên tục nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Tuy nhiên, Lục Trường Sinh không nhúc nhích, phảng phất dáng vẻ vững như kiềng ba chân, rất trấn định.
Thấy Lục trường Sinh trấn định như vậy, Cổ Thần, Liễu Phác và Hàn Thiên Vân cũng thấy an tâm hơn.
Thời gian trôi qua từng chút.
Bỗng nhiên, một võ giả áo trắng bước ra từ trong đám người.
Võ giả áo trắng bước từng bước tới dưới tán Thương Vân Thụ.
Ngay lập tức, vô số ánh mắt tập trung vào người võ giả áo trắng.
Sau đó, võ giả áo trắng quay người.
Rất nhiều người nhìn thấy thân hình võ giả áo trắng cảm thấy chấn động.
“Đó là Lam Thiên Khiếu! Võ giả xếp hạng bốn mươi tám trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng!”
“Không ngờ tới Lam Thiên Khiếu cũng tới đây, Lam Thiên Khiếu có thể đứng trong hàng ngũ trên năm mươi người dẫn đầu, hắn không chỉ có mức độ mở rộng não vực của hắn đã đạt trên chín mươi dặm, mà còn phải có thực lực kinh thiên động địa.”
“Lam Thiên Khiếu chọn lúc này để hiện thân là có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn độc chiếm Thương Vân Kỳ Quả.”
“Chắc không phải vậy đâu. tuy rằng thực lực Lam Thiên Khiếu rất mạnh, thậm chí còn có tên trong năm mươi người dẫn đầu. tuy nhiên cường giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết ở đây không ít, Lam Thiên Khuyết muốn một mình đối phó với nhiều cường giả Thần Tàng như vậy, không khác gì kẻ ngốc nói mê.”
“Xem thử Lam Thiên Khiếu muốn làm gì?”
Ai cũng biết rằng thời điểm nhạy cảm như này thì không nên ra mặt.
Một khi đã ra mặt có thể chịu sự tấn công hàng loạt.
Vậy mà Lam Thiên Khiếu lại chủ động hiện thân.
Ánh mắt Lam Thiên Khiếu đảo qua từng người.
Ánh mắt của hắn giống như người từ trên cao nhìn xuống dưới, có ý coi thường.
Kế đó, Lam Thiên Khiếu mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều tới tranh đoạt Thương Vân Kỳ Quả, nhưng các ngươi không thấy nhiều người quá sao?”
“Lam mỗ đề nghị những võ giả có tên trong Đạo Cơ Dự Khuyết bảng hãy liên thủ với nhau, đánh đuổi các Thần Tàng khác.”
“Đến lúc đó Thương Vân Kỳ Quả chín, mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình, các vị thấy thế nào?”
“Xì xào.”
Lời nói của Lam Thiên Khiếu ngay lập tức dẫn tới sự bàn tán xôn xao của phần đông võ giả Thần Tàng.
“Lam Thiên Khiếu muốn làm gì? Vậy mà hắn muốn liên thủ với các võ giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng đuổi đánh chúng ta?”
“Đáng chết, Lam Thiên Khiếu làm như này là muốn đuổi phần lớn Thần Tàng đi. Chẳng lẽ không có tên trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng thì cơ hội tranh đoạt Thương Vân Kỳ Quả cũng không có sao?”
“Không ổn, sợ rằng đề nghị của Lam Thiên Khiếu sẽ khiến nhiều võ giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng động lòng. Dù sao càng ít người, cơ hội đoạt được Thương Vân Kỳ Quả của cường giả Đạo Cơ Dự Khuyết bảng càng cao.”
Trong nhất thời, rất nhiều ánh mắt võ giả tập trung trên người Lam Thiên Khiếu.
Phần lớn là ánh mắt không tốt.
Tuy nhiên, không có ai dám ra tay với Lam Thiên Khiếu.
Dù sao hắn cũng xếp thứ bốn mươi tám trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng, sức uy hiếp rất lớn, không ai dám tùy tiện đắc tội cường giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng.
Nói không chừng ngày nào đó, Lam Thiên Khiếu đột phá Đạo Cơ, một bước lên trời.
Phần lớn võ giả cảm thấy bất mãn với “đề nghị” của Lam Thiên Khiếu.
Tuy nhiên, những võ giả trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng lại tâm động.
“Không tồi, võ giả không có tên trong Đạo Cơ Dự Khuyết bảng không có tư cách tranh đoạt Thương Vân Kỳ Quả, ta ủng hộ đề nghị của Lam Thiên Khiếu.”
Lúc này, một võ giả áo đen cũng hiện thân. Hết chương 466.



Bạn cần đăng nhập để bình luận