Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1789: Lục Trường Sinh tiến vào cấm khu Huyết Hồ, ma diệt đại đạo, Đại Thánh vẫn lạc! (4)

“Nhưng rõ ràng đối phương chỉ là Thánh cảnh.”
“Xem ra chúng ta đá trúng tấm sắt cứng rồi…”
Bốn người lập tức nhận ra có điều không thích hợp.
Ám Vực cũng là có trường hợp Thánh cảnh mà lại có thể bộc phát chiến lực hệt như Đại Thánh.
Nhưng đó đều là tuyệt đại thiên kiêu danh chấn Ám Vực.
Mỗi một vị đều là đại nhân vật.
Sao bọn hắn lại xui xẻo gặp được trong cấm khu Huyết Hồ như vậy?
“Đi!”
Đại Thánh dẫn đầu không dám trì hoãn, lập tức rút lui.
Hắn là kiếp tu, hắn hiểu rõ đạo lý, đá trúng tấm sắt cứng thì phải lập tức nhận thua.
Tuyệt đối không thể cường chống.
Nếu không rất có thể chờ đợi hắn chính là vạn kiếp bất phục.
Hắn đi rất quả quyết.
Ngay cả ba tên đồng bạn kia cũng rất quả quyết.
Tiếc là Lục Trường Sinh đã chuẩn bị sẵn.
Xét về sức mạnh, hắn không sợ bất cứ kẻ nào, càng không sợ bị vây công.
Hắn có hàng tỷ hạt nhục thân, dù đồng thời ứng phó với bốn người cũng không rơi vào thế yếu.
Huống chi hắn đã có chiến tích nghịch phạt cường giả chuyển tiếp sinh mệnh một lần.
“Hư giới, trấn!”
Hư giới của Lục Trường Sinh giáng lâm.
Đương nhiên Hư giới không làm gì được mấy người kia, nhưng Lục Trường Sinh cũng chỉ cần làm chậm hành động của những kẻ đó thôi.
Chỉ cần làm chậm trong một hơi thở là đủ.
“Ầm ầm.”
Hư giới giáng lâm, gần như bị xé rách chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng chính một chớp mắt trì hoãn này Lục Trường Sinh đã liên tiếp đánh ra bốn quyền.
Bốn quyền đều là toàn lực ứng phó.
Tên Đại Thánh kia còn có thể ngăn cản, nhưng ba tên Thánh cảnh còn lại căn bản không cách nào ngăn được.
“Bùm bùm bùm.”
Ba tiếng vang trầm trầm truyền ra.
Ba tên Thánh cảnh trực tiếp bị đánh nổ, biến thành huyết vụ.
Mỗi một tấc máu thịt đều bị nghiền nát.
Chết rồi.
Ba tên cường giả Thánh cảnh cứ thế vẫn lạc.
“Các hạ cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Đại Thánh dẫn đầu kinh sợ không thôi.
Đây là những huynh đệ đi cùng hắn hơn vạn năm.
Vậy mà lại chết như vậy ư?
Nhưng hắn lại không có chút suy nghĩ báo thù nào.
Lúc này còn đòi báo thù gì nữa?
Hắn chỉ muốn trốn!
“Từ khi các ngươi theo dõi Lục mỗ thì nên nghĩ tới kết cục này.”
Lục Trường Sinh cũng không muốn nói nhiều nữa.
Toàn thân lập tức bạo phát ra từng quyền với sức mạnh cực kỳ kinh khủng.
Dù đối phương có là Đại Thánh.
Đại Thánh là kẻ đã cảm ngộ thấu triệt một loại đại đạo.
Cũng được xưng là nhất đạo Đại Thánh.
Tương đương với một lần chuyển tiếp sinh mệnh.
Đối phương bạo phát ra sức mạnh đại đạo của chính mình.
Sức mạnh đại đạo kinh khủng xuyên qua hư không, dẫn phát dị tượng trên không trung cấm khu Huyết Hồ.
Bất cứ Đại Thánh nào, một khi bạo phát ra sức mạnh đại đạo cũng có nghĩa là đã quyết chí liều mạng.
Một số tu sĩ trong cấm khu Huyết Hồ nhìn thấy dị tượng trong hư không, trong lòng đều không khỏi giật thịch.
“Đó là sức mạnh đại đạo, là một vị Đại Thánh toàn lực ứng phó kích phát ra sức mạnh đại đạo, rốt cuộc đối phương gặp nguy hiểm gì mà thậm chí không tiếc bộc phát ra sức mạnh đại đạo thế này?”
“Ai cũng biết trong cấm khu Huyết Hồ có Đại Thánh. Thế nhưng giờ ngay cả Đại Thánh dường như cũng khó lòng bảo vệ bản thân, cuối cùng phải bộc phát ra sức mạnh đại đạo, không biết tình hình chiến đấu kịch liệt tới mức nào đây?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng lẽ cấm khu Huyết Hồ xuất hiện bảo vật gì sao? Hoặc là phát hiện một gốc đại dược nên cả Đại Thánh cũng phải liều mạng dốc toàn lực ứng phó?”
Nhất thời, đông đảo tu sĩ nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Đại dược!
Chỉ có đại dược xuất thế mới có thể khiến Đại Thánh phải liều mạng.
Rất nhiều người đã bắt đầu chạy tới nơi Đại Thánh chiến đấu.
Ngộ nhỡ nhặt được món hời thì sao?
Lúc này Lục Trường Sinh và Đại Thánh đang điên cuồng chiến đấu.
Trong lòng hai người đều không suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác mà chỉ biết dốc toàn lực ứng phó.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Trường Sinh chiến đấu với Đại Thánh.
Lần trước là tại thế giới Thiên Ngục.
Nhưng trong Thiên Ngục thì Lục Trường Sinh chỉ cần vận dụng tháp Hắc Quang là có thể trực tiếp trấn sát Đại Thánh.
Tháp Hắc Quang có thể thoải mái chấn vỡ sức mạnh đại đạo, thế nên Lục Trường Sinh cũng không cảm nhận được chút xíu áp lực nào.
Nhưng giờ không giống khi ấy.
Hiện giờ Lục Trường Sinh phải dựa vào sức mạnh nhục thân miễn cưỡng đối kháng với sức mạnh đại đạo của đối phương.
Không thể tuỳ tiện vận dụng tháp Hắc Quang được.
Lúc này Lục Trường Sinh cũng có áp lực, hắn cảm nhận được sự khủng bố của sức mạnh đại đạo.
Sức mạnh đại đạo như thể một chiếc xiềng xích to lớn, khóa nhục thân của Lục Trường Sinh lại.
Đồng thời trùng trùng điệp điệp nghiền ép từ bốn phương tám hướng.
Quả thực muốn ép Lục Trường Sinh thành bột mịn.
“Băng.”
Lục Trường Sinh hét lớn một tiếng.
Hạt nhục thân trong người đồng loạt bộc phát.
Dù xiềng xích kia có mạnh hơn thì cũng không gánh được hạt nhục thân của Lục Trường Sinh bộc phát.
“Răng rắc.”
Xiềng xích vô hình tựa như đứt gãy.
Đây không xích sắt chân chính mà là đại đạo.
Giờ phút này sức mạnh đại đạo đứt đoạn.
Bị Lục Trường Sinh cường ngạnh đánh gãy.
Cùng lúc đó Lục Trường Sinh lại tung quyền đánh về phía sức mạnh đại đạo trong hư không.
Từng quyền rồi lại từng quyền.
Chỉ chốc lát Lục Trường Sinh như thể đã bạo phát ra hàng trăm hàng nghìn quyền.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên hư không, nhìn quyền ảnh che trời lấp đất rơi xuống sức mạnh đại đạo.
Bọn hắn thấy rất rõ.
Sức mạnh đại đạo hoàn toàn đứt gãy.
Thậm chí cuối cùng còn bị ma diệt.
Tất cả mọi người thấy thế đều trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả đại đạo cũng bị ma diệt.
Điều đó có thể chứng tỏ một chuyện.
Đại Thánh vẫn lạc!
“Cái gì thế này? Đại Thánh cũng đã vẫn lạc ư?”
“Ai cũng bảo trong cấm khu Huyết Hồ tới cả Đại Thánh cũng có thể vẫn lạc, nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời nghe, một vị Đại Thánh khủng bố tới nhường nào chứ? Dù không địch lại thì rút lui cũng không thành vấn đề, vậy mà bây giờ tới cả rút lui cũng là hy vọng xa vời, thậm chí còn có thể vẫn lạc?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận