Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 266. Hắn đến rồi! Người đứng đầu bảng Thần Lực – Thiên Tâm!



Chương 266. Hắn đến rồi! Người đứng đầu bảng Thần Lực – Thiên Tâm!




“Còn về thời điểm ra tay thì ta cũng không chắc. Đợi tới khi ta cảm thấy thích hợp thì sẽ gọi bốn người tới, lúc đó đội Trảm Lỗ lại hành động.”
Những lời Lục Trường Sinh nói cũng khiến bốn người không còn tranh cãi nữa.
Hơn nữa, họ nghĩ kỹ lại thì thấy đây đúng là cách rất tốt.
Không có quy luật thì đối phương cũng rất khó để tính kế họ.
Dù sao tới chính họ cũng không biết lúc nào đội Trảm Lỗ mới ra tay lần nữa.
“Được, chúng ta sẽ quay về đợi Đạo huynh gọi.”
Vì thế bốn người rời khỏi tiểu viện của Lục Trường Sinh, quay về chờ đợi.
Tới tình cảnh này thực ra họ cũng không quá để ý tới công trạng nữa rồi.
Lục Trường Sinh cũng hiểu, hắn không thể mỗi ngày đều chém giết hơn hai mươi võ giả cảnh giới Thần Lực như thế.
Sau này chỉ sợ mỗi tháng họ chỉ có thể ra tay mấy lần mà thôi.
“Thiên Tâm...”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Thật ra không phải hắn không có cách đối phó với Thiên Tâm.
Đúng là Thiên Tâm rất mạnh, thế nhưng Lục Trường Sinh có át chủ bài là bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết.
Hiện giờ thân thể Lục Trường Sinh đã đạt tới sáu trăm sáu mươi đỉnh sức mạnh.
Lúc trước, khi bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết tích lũy khí huyết thì Lục Trường Sinh mới chỉ đạt tới sáu mươi đỉnh.
Mà hiện giờ khí huyết của Lục Trường Sinh đã gấp mười khi ấy.
Theo lý thuyết thì tốc độ tích lũy của bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết cũng có thể tăng gấp mười lần.
Nói cách khác lúc trước đúc kiếm một tháng thì hiện giờ cùng một tình trạng có thể đúc kiếm mười tháng.
Lúc này hắn đã đúc kiếm được hai năm.
Áng chừng khoảng hơn hai nghìn đỉnh sức mạnh.
Nếu đúc kiếm mười năm thì sẽ vượt qua vạn đỉnh sức mạnh!
Tới khi ấy Thiên Tâm cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Dù sao thì đám võ giả có truyền nhau một câu thế này.
Vạn đỉnh phá cương!
Ý là nếu sức mạnh lên tới vạn đỉnh thì có thể đánh vỡ cả thần cương.
Đương nhiên cũng chỉ là đánh vỡ thần cương mà thôi.
Cũng tương đương với việc đánh vỡ lớp phòng ngự cơ bản của cảnh giới Thần Cương.
Nhưng thế cũng đã rất khủng khiếp rồi.
Mà Thiên Tâm lại không phải võ giả cảnh giới Thần Cương, hắn vẫn chỉ có cảnh giới Thần Lực.
“Chờ đi.”
Lục Trường Sinh nhắm hai mắt lại.
Trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
Lúc này, ở Bắc Lỗ quốc.
Linh Cơ tiên sư lại dùng thần thức đảo qua thảo nguyên một lần nữa.
Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hơn nữa chiến trường Bắc Vực truyền tin về cho thấy, đúng là không thấy đội Trảm Lỗ hoạt động thật.
Chỉ là đã hơn mười ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì của đội Trảm Lỗ, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy họ đã hoạt động cả.
Chẳng lẽ đội Trảm Lỗ lại không hành động ư?
“Đội Trảm Lỗ đúng là gian xảo. Trước đây ngày nào cũng tới chiến trường Bắc Vực, giờ lại đột nhiên mất tích.”
“Linh Cơ tiên sư, còn phải làm phiền ngài mỗi ngày để ý tới chiến trường Bắc Vực rồi.”
Võ giả áo đen cung kính nói với Linh Cơ tiên sư.
Linh Cơ tiên sư nhíu mày.
Lúc trước Bắc Lỗ quốc tìm hắn đã hứa sẽ cho rất nhiều lợi ích.
Thế nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý giúp Bắc Lỗ quốc một tay.
Nhưng ai mà ngờ đã mười ngày rồi đội Trảm Lỗ không hề hoạt động, hại hắn ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm chiến trường Bắc Vực, đúng là phiền.
“Hừ, lâu nhất là một tháng.”
“Nếu sau một tháng mà đội Trảm Lỗ vẫn không có hành động gì thì thôi coi như bần đạo cũng không cần lợi ích các ngươi đã hứa nữa.”
Linh Cơ tiên sư cũng rất bất mãn.
Hắn không thể mất thời gian ở chiến trường Bắc Vực mãi được.
“Được, kỳ hạn là một tháng, chắc chắn đội Trảm Lỗ sẽ có hành động thôi.”
Võ giả áo đen chào Linh Cơ tiên sư rồi rời đi.
Mặt hắn sầm xuống, bên phía Thiên Tâm thì không cần lo, đối phương chờ được.
Nhưng Linh Cơ tiên sư chưa chắc đã chờ được.
“Phải nghĩ cách khiến đội Trảm Lỗ xuất hiện mới được.”
“Dù chỉ là ra ngoài một lần thôi cũng được.”
“Ta chỉ có thời gian một tháng...”
Võ giả áo đen nghĩ một lát, chắc là vẫn cần dùng cách khích tướng thôi.
Phải để bên phía vương triều Đại Ngư “chủ động” cho đội Trảm Lỗ xuất hiện.
“Người đâu, tung tin ra khắp chiến trường Bắc Vực, nói đội Trảm Lỗ sợ võ giả Bắc Lỗ trả thù nên mới không dám tiến vào chiến trường Bắc Vực nữa.”
“Trong khoảng thời gian này cũng cho các tiểu đội bên ta hoạt động mạnh hơn, chém giết càng nhiều võ giả của vương triều Đại Ngư.”
Võ giả áo đen sắp xếp một loạt công việc.
Hắn không tin đội Trảm Lỗ có thể “đứng im”, không động đậy tí nào!
Vì có sự sắp xếp của võ giả áo đen nên chiến trường Bắc Vực đã thay đổi rất nhiều.
Các tiểu đội Bắc Lỗ lúc trước bị đội Trảm Lỗ đánh cho phải tháo chạy giờ lại đột nhiên xông ra.
Hơn nữa thế tấn công còn vô cùng mạnh mẽ.
Chúng tiến công như vũ bão, chém giết vô số võ giả của vương triều Đại Ngư.
Võ giả của vương triều Đại Ngư có thể nói là thất bại thảm hại.
Mỗi ngày đều có rất nhiều võ giả của vương triều Đại Ngư bị võ giả Bắc Lỗ chém giết.
Vì thế có rất nhiều tin đồn lan ra.
“Sao lâu thế rồi mà đội Trảm Lỗ vẫn không hành động?”
“Võ giả Bắc Lỗ đúng là quá mức càn rỡ.”
“Rốt cuộc bao giờ đội Trảm Lỗ mới hành động đây?”
“Đao Thập Nhị đâu rồi?”
Chỉ là tiếng bàn tán tuy có xôn xao nhốn nháo đấy nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới đội Trảm Lỗ.
Dù Vưu Thế Phi hay Đao Thập Nhị cũng đều là những người tâm trí kiên định.
Sao họ có thể vì mấy lời bàn ra tán vào mà thay đổi ý định được chứ?
Giờ Lục Trường Sinh vô cùng bình tĩnh.
Hắn đang đợi.
Thậm chí tới Lục Trường Sinh cũng không biết mình đang đợi cái gì.
Mười ngày, mười lăm ngày, hai mươi ngày...
Rốt cuộc, hai mươi ngày sau Lục Trường Sinh cũng “hồi thần” giữa lúc tĩnh tọa.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài.
“Cũng tới lúc ra chiến trường Bắc Vực hoạt động một chút rồi.”
Sau một thời gian dài im ắng, giờ Lục Trường Sinh cũng muốn hoạt động giãn gân cốt một chút.
Vì thế hắn lập tức triệu tập đám người Vưu Thế Phi tới. Hết chương 266.



Bạn cần đăng nhập để bình luận