Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1990: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long! (2)

Lục Trường Sinh nhất định cũng phải tiến vào thành Thiên Long!
“Bậc thang linh hồn là khảo hạch là linh hồn, mà linh hồn là gì? Dựa theo cách nói của đại năng Phương Xuyên, trọng điểm của linh hồn là tinh thần và ý chí nhưng cũng không phải toàn bộ, vậy rốt cuộc linh hồn là gì đây?”
“Nếu không lĩnh ngộ linh hồn, hoặc không nghĩ ra cách nào khác thì ta không thể thuận lợi tiến vào thành Thiên Long…”
Lục Trường Sinh đứng trên bậc thang linh hồn thứ bốn mươi hai, cẩn thận suy nghĩ.
Thế là Lục Trường Sinh bắt đầu phân tích bậc thang linh hồn.
Lục Trường Sinh đã từng là Hồng Trần Tiên.
Vẫn có năng lực phân tích.
Chỉ là hắn rất ít khi dùng tới thôi.
Hiện giờ phối hợp với đỉnh cấp ngộ tính, năng lực phân tích của Lục Trường Sinh lại càng thêm khủng bố.
Nhưng bậc thang linh hồn không phải bảo vật bình thường, muốn phân tích ra bí ẩn của “bậc thang linh hồn” chỉ sợ rất khó.
Mà lúc này thứ Lục Trường Sinh thiếu nhất chính là thời gian.
Dù sao thời gian núi Phi Long mở ra chỉ có trăm năm.
“Thanh Loan, ngươi tới thành Thiên Long trước đi, không cần để ý tới ta, ta sẽ từ từ phân tích bí ẩn của bậc thang linh hồn.”
Lục Trường Sinh nói với Lâm Thanh Loan.
Hắn không thể để Lâm Thanh Loan ở lại lãng phí thời gian cùng mình được.
“Trường Sinh, nếu ngươi không tới thành Thiên Long thì ta cũng không đi!”
Lúc này Lâm Thanh Loan lại tuyên bố một câu như vậy.
Giọng điệu của nàng vô cùng kiên định.
Lục Trường Sinh chỉ lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Chuyện liên quan tới tu hành không thể dễ dàng từ bỏ được. Huống chi tới được thành Thiên Long thì vẫn còn đợt khảo hạch thứ hai, ngươi nhất định phải tiến về thành Thiên Long với tốc độ nhanh nhất.”
“Nếu cuối cùng ta vẫn không có cách nào tiến vào thành Thiên Long, đến lúc đó cùng lắm thì ngươi cùng ta trở về thành Vĩnh Hằng là được. Chẳng lẽ thành Thiên Long còn có thể ép ngươi ở lại hay sao?”
Lâm Thanh Loan nghĩ một lát, Lục Trường Sinh nói cũng có lý.
Không nghe nói thành Thiên Long sẽ không ép buộc tu sĩ phải ở lại.
Đều có thể thoải mái đi lại.
Nếu Lục Trường Sinh thật sự không thể tiến vào thành Thiên Long, cùng lắm thì nàng cũng không ở lại đây mà cùng Lục Trường Sinh trở lại thành Vĩnh Hằng thôi.
“Được, vậy ta sẽ tới thành Thiên Long trước.”
Lâm Thanh Loan khẽ gật đầu.
Sau đó Lục Trường Sinh vẫn dừng lại ở bậc thang linh hồn thứ bốn mươi hai như cũ, còn Lâm Thanh Loan thì đứng dậy, bước từng bước một kiên định hướng về phía thành Thiên Long.
Bậc thang thứ bốn mươi ba, bậc thang thứ bốn mươi bốn, bậc thang thứ bốn mươi năm, bậc thang thứ bốn mươi sáu, bậc thang thứ bốn mươi bảy…
Lâm Thanh Loan dốc toàn lực trùng kích bậc thang linh hồn, tốc độ của nàng trở nên cực nhanh.
Như thể bậc thang linh hồn không hề tạo thành bất cứ trói buộc và áp lực gì với nàng vậy.
Cảnh tượng cực kỳ khác thường này đã khiến rất nhiều người chú ý.
Dù sao so với tất cả tu sĩ đang lê bước chầm chập, không biết bao giờ mới có thể vượt qua một bậc thang linh hồn.
Lâm Thanh Loan sải bước trên bậc thang linh hồn như đi đường bình thường.
Cảnh này tạo thành tương phản mãnh liệt.
“Đây là ai? Thế mà lại bay vọt trên bậc thang linh hồn, cứ như không hề bị ảnh hưởng gì cả.”
“Vừa rồi còn ở bậc bốn mươi mấy giờ đã tới bậc năm mươi mấy? Không, đã bước vào bậc sáu mươi rồi!”
“Tới bậc thứ sáu mươi mà tốc độ vẫn không giảm bớt, sao có thể chứ?”
“Tới bậc thứ bảy mươi rồi… Nàng không bị bậc thang linh hồn ảnh hưởng sao? Nếu đã mạnh như thế thì trước đó sao lại chậm như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận