Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1989: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long!

Có lẽ không ai ngờ được, người đầu tiên không chống đỡ nổi lại là Trương Uyên.
Ý chí của Trương Uyên kỳ thực không tệ.
Đi lâu như vậy mà vẫn không rên một tiếng.
Đáng tiếc cực hạn chính là cực hạn.
Ý chí mạnh hơn cũng vô dụng.
Thậm chí Trương Uyên chẳng hề nói một câu, vừa bước vào bậc thang thứ chín đã ngất xỉu, sau đó bị đưa về thành Phi Long.
Mọi người đưa mắt nhìn lẫn nhau, không ai nói gì.
Đi tiếp tục đến bậc thang thứ mười, Lưu Viện và Hạ Trang cũng không chịu nổi nữa, cả hai biến mất tại bậc thang thứ mười, cứ thế được đưa về thành Phi Long.
Đến nay bọn hắn vẫn chỉ là kẻ siêu thoát phổ thông cũng có nguyên nhân.
“Thanh Loan, kiên trì được nữa không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Không thành vấn đề.”
“Nhắc tới cũng lạ thật, lúc đầu áp lực của ta rất lớn, thế nhưng càng đi ngược lại cảm giác càng nhẹ nhàng hơn, như thể có một nguồn sức mạnh không ngừng tiến vào trong cơ thể của ta…”
Lâm Thanh Loan nghi ngờ nói.
“Sức mạnh liên tục tiến vào trong cơ thể…”
Trong lòng Lục Trường Sinh hơi động.
Hắn nhìn lướt qua thành Phi Long, đã có rất nhiều kẻ siêu thoát ủ rũ chán chường, không cam lòng.
Đều là những người không chống đỡ được nên bị đưa về thành Phi Long.
Những người này là kẻ thất bại.
Mà trong cơ thể Lâm Thanh Loan có Thần Thụ Số Mệnh.
Nhiều kẻ siêu thoát đạp vào bậc thang linh hồn như vậy thực tế đều đang cạnh tranh với Lâm Thanh Loan.
Vẻn vẹn chỉ mười bậc thang nhưng thực ra Lâm Thanh Loan đã đào thải rất nhiều kẻ siêu thoát.
Dù những kẻ siêu thoát này cống hiến rất ít khí vận.
Thế nhưng quan trọng là thành Phi Long có quá nhiều người.
Nhiều kẻ siêu thoát như vậy, mỗi người cống hiến một chút xíu khí vận gộp lại cũng là số lượng khí vận khủng bố.
Mà tác dụng của khí vận rõ ràng rất to lớn.
Thậm chí mơ hồ có cảm giác “vạn năng”.
Không có gì khí vận không làm được.
Tu hành, cảm ngộ vân vân.
Giờ còn ngay cả linh hồn thần bí khí vận cũng có thể có trợ giúp.
“Thanh Loan, hẳn là Thần Thụ Số Mệnh đã trợ giúp ngươi.”
“Ngươi nói đúng, trong người ngươi có Thần Thụ Số Mệnh, ngươi nên ra ngoài nhiều hơn. Siêu việt một số kẻ siêu thoát, Thần Thụ Số Mệnh của ngươi sẽ có thể hấp thụ khí vận của bọn hắn, từ đó trợ giúp ngươi tu hành, vượt qua càng nhiều người việc tu hành của ngươi sẽ càng dễ dàng hơn.”
“Chẳng trách nó lại là đại vũ trụ chí bảo, có lẽ chúng ta đều quá coi thường Thần Thụ Số Mệnh rồi…”
Lục Trường Sinh nói với Lâm Thanh Loan.
Hai người dùng truyền âm giao lưu nên Liệt Dương bên cạnh cũng không hề hay biết.
Dù sao chuyện Thần Thụ Số Mệnh vẫn nên giữ bí mật.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan sẽ không chủ động để lộ chuyện về Thần Thụ Số Mệnh.
Giờ xem ra Thần Thụ Số Mệnh này còn có thể trợ giúp Lâm Thanh Loan thông qua bậc thang linh hồn.
Đây là chuyện tốt!
“Tiếp tục đi.”
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan tiếp tục đi lên.
Bậc thứ mười, bậc thứ mười một, bậc thứ mười hai, bậc thứ mười ba…
Theo thời gian trôi qua, đúng là Lâm Thanh Loan cảm thấy càng ngày càng nhẹ nhàng.
Ngược lại Liệt Dương càng ngày càng ngưng trọng.
Tựa như mỗi một bước đều phải chịu áp lực cực lớn.
Hắn chính là Giới Chủ đấy!
Từ đầu hắn vẫn thấy nhẹ nhàng.
Nhưng đến bậc thứ mười lăm mười sáu là đã cảm thấy áp lực rõ ràng.
Đến bậc thứ hai mươi trở lên bước chân đã chậm lại.
Rõ ràng trên bậc thang linh hồn này, ngay cả Giới Chủ như Liệt Dương cũng không dễ dàng vượt qua.
Nhưng chuyện này dường như không liên quan gì tới tu vi.
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy một số kẻ siêu thoát phổ thông.
Tuy tu vi bình thường nhưng bước lên bậc thang linh hồn trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
Một đường đi thẳng tới bậc thứ bốn mươi năm mươi.
Bậc thứ hai mươi, bậc thứ ba mươi, bậc thứ bốn mươi…
Không thể không nói, tính bền của Liệt Dương rất mạnh.
Hắn một đường chèo chống đến bậc thang thứ bốn mươi hai, sau đó Liệt Dương dừng lại.
Hắn nhìn qua Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan, sắc mặt đầy vẻ không cam lòng nhưng vẫn thở dài một tiếng rồi nói: “Thôi, cực hạn của ta chính là chỗ này, không thể tiến thêm một bước để cùng các ngươi tiếp tục đi tới đích nữa rồi, chúc các ngươi có thể thành công tới được thành Thiên Long…”
Dứt lời Liệt Dương chủ động bước xuống khỏi bậc thang linh hồn.
Lục Trường Sinh nhìn xung quanh.
Những người quen lúc trước cùng bước lên bậc thang linh hồn giờ đều đã biến mất.
Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Thanh Loan nhìn qua Lục Trường Sinh, không khỏi lo lắng hỏi: “Trường Sinh, ngươi thấy thế nào? Nếu thật sự không được thì ta không cần tới thành Thiên Long này cũng được.”
Lúc này Lâm Thanh Loan tuyệt đối không hề lo lắng cho mình.
Bởi nàng phát hiện càng về sau nàng càng không có áp lực gì cả.
Bước trên bậc thang linh hồn mà một chút áp lực cũng không có.
Cứ như đi trên một con đường bình thường.
Nếu không phải vì đi cùng Lục Trường Sinh thì nàng đã đến thành Thiên Long từ lâu rồi.
Lục Trường Sinh cũng không ngờ có ngày hắn sẽ trở thành “gánh nặng” của Lâm Thanh Loan thế này.
“Chờ một chút, nghỉ ngơi trước đã.”
Lục Trường Sinh đứng trên bậc thang thứ bốn mươi hai.
Hắn đã cảm nhận được áp lực rất lớn.
Dù vẫn có thể tiếp tục đi tới đích.
Nhưng hắn cảm thấy nếu tiếp tục cố gắng chống đỡ có lẽ hắn cũng không đến được thành Thiên Long. Nếu chỉ có một mình Lâm Thanh Loan đến thành Thiên Long thì sau này bọn hắn sẽ phải tách ra.
Dù sao Lâm Thanh Loan ở lại thành Thiên Long, dù Lục Trường Sinh là Giới Chủ thì cũng không thể giáng lâm đến thành Thiên Long.
Nếu hai người tách ra vậy có còn là đạo lữ nữa không?
Bởi vậy nếu không muốn tách ra, hoặc Lâm Thanh Loan từ bỏ, hoặc Lục Trường Sinh cũng phải tới được thành Thiên Long.
Nhưng mãi Lâm Thanh Loan mới chờ được cơ hội như vậy.
Chuyện liên quan tới tu hành thử hỏi sao có thể từ bỏ được?
Nếu Lâm Thanh Loan không thể buông tha thì cũng chỉ có một cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận