Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 108. Một chiêu kiếm giết hết Đại Mạc Thập Tam Kỵ



Chương 108. Một chiêu kiếm giết hết Đại Mạc Thập Tam Kỵ




"Còn chưa thành tựu cảnh giới Thần Lực mà đã có sức mạnh đáng sợ như vậy rồi, nhân vật thế này một khi thành tựu được cảnh giới Thần Lực thì còn đến mức nào nữa?"
"Nhưng gặp phải đám quái thai như Đại Mạc Thập Tam Kỵ thì chung quy cũng khó mà thoát khỏi cái chết, thật đáng tiếc..."
Chử lão lắc đầu.
Chẳng qua tất cả những điều trên chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi, hắn sẽ không nói ra khỏi miệng.
Lúc trước đã có tới mấy lượt võ giả liên tục xé Bảng Nghĩa Sĩ và tới ám sát Đại Mạc Thập Tam Kỵ rồi.
Trong số đó cũng có không ít người là võ giả cấp độ Luyện Tạng đỉnh phong, thế nhưng bọn họ đều đã chết sạch.
Bên ngoài có lời đồn đại rằng Bạch Liên giáo giúp đỡ Đại Mạc Thập Tam Kỵ trong việc giết chết các võ giả kia.
Nhưng thực tế thì sao?
Chử lão hiểu rất rõ rằng bản thân hắn chỉ là một chân chạy việc, một kẻ giỏi nói mồm thôi.
Trong Bạch Liên giáo, hắn là kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Đến chỗ của Đại Mạc Thập Tam Kỵ, hắn cũng chỉ cần dùng tới mồm mép.
Ngoài khả năng thân pháp nhanh nhẹn, là một kẻ chạy trốn chuyên nghiệp ra thì những mặt khác đều rất bình thường.
Chưa nói tới những võ giả Luyện Tạng đỉnh cao này, kể cả là viêc quan quân từng đại bại khi trước, tất cả đều không có quá nhiều liên quan với Bạch Liên giáo, đều do Đại Mạc Thập Tam Kỵ quá mạnh.
Võ nghệ của Đại Mạc Thập Tam Kỵ thật sự là cấp độ Luyện Tạng.
Thế nhưng bọn chúng có một loại chiến thuật rất đáng sợ.
Đó là thứ chiến thuật có khả năng xung phong ngay trong thiên quan vạn mã.
Đặc biệt là mặc giáp ra trận, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khủng bố đến tận cùng, có thể nói là quái thai cũng không ngoa!
"Mặc giáp!"
Đại Mạc Thập Tam Kỵ lạnh lùng hô.
Ngay sau đó, có rất nhiều sơn phỉ tiến tới, bắt đầu phủ thêm áo giáp cho Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Cũng vào lúc này, Lục Trường Sinh đã rút được đại thụ che trời lên.
Hai tay Lục Trường Sinh gian nan ôm lấy thân cây, nhưng nhờ có sự trợ giúp của sợi tơ khí huyết nên hắn có thể nâng đại thụ lên, sau đó dồn sức ném thân cây về phía cửa lớn của sơn trại ở đằng xa.
Tiếp đó, cây đại thụ che trời này xé gió lao về phía sơn trại.
Lục Trường Sinh theo sát ngay phía sau, hắn dậm chân một cái, lập tức xuất hiện một cái hố to trên mặt đất.
Cơ thể Lục Trường Sinh bay lên trời, hắn trốn sau thân cây và lao về phía sơn trại.
"Vèo vèo vèo vù vù vù."
Những mũi tên nhọn được bắn ra, nhắm thẳng về phía Lục Trường Sinh.
Thế nhưng vì đang núp sau thân cây nên mặc cho cung tên có bắn ra như mưa, Lục Trường Sinh vẫn không hề bị thương.
"Rầm."
Rốt cục, đại thụ cũng rơi xuống, đập mạnh vào hàng rào của sơn trại.
Hàng rào chia năm xẻ bảy ngay lập tức, một vài tên cung tiễn thủ cũng bị đại thụ đè thành thịt nát.
Tuy nhiên, tất cả chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Lục Trường Sinh cũng hạ xuống đất, khí huyết trong cơ thể hắn hóa thành sợi tơ, nhanh chóng bao trùm lấy đại thụ.
Sau đó, Lục Trường Sinh dùng sức ôm lấy đại thụ rồi giơ nó lên và dùng thân cây để quét ngang từ trái sang phải.
"Ầm ầm ầm."
Đại thụ gào thét quét qua.
Với trọng lượng của đại thụ, lại cộng thêm lực bộc phát từ khí huyết của Lục Trường Sinh, cú quét này chẳng khác nào dời non lấp biển, không ai có thể ngăn cản được.
Hàng rào đơn sơ của sơn trại lại càng yếu ớt như tờ giấy, chỉ trong chớp mắt đã đổ nát.
Vô số cung tiễn thủ cũng kêu lên thảm thiết, chạy trốn như điên về bốn phía, thế nhưng phần đông trong số chúng đều đã bị Lục Trường Sinh dùng đại thụ đập chết.
Một lát sau, cửa lớn của sơn trại cũng không còn nữa.
Trên mặt đất là vô số tay chân cụt cùng với không biết bao nhiêu xác chết và những tên sơn phỉ bị thương đang kêu rên.
Chỉ với một đòn, tất cả sơn phỉ đều kinh hãi.
Bọn chúng không thể nào tưởng tượng ra được rằng trên thế giới này, ngoài võ giả cảnh giới Thần Lực vẫn còn có kẻ hung mãnh đến thế.
Lục Trường Sinh thấy cung tiễn thủ đã bị mình đánh cho tan tác thì buông đại thụ xuống.
"Rầm."
Đại thụ rơi xuống đất, tạo ra một cái hố to.
Sợi tơ khí huyết bao trùm khắp cả thân cây to lớn khi nãy đã bị Lục Trường Sinh thu hồi về cơ thể.
Dù cho khí huyết của Lục Trường Sinh khôi phục rất nhanh nhưng để "giơ lên" một thân cây to thế này, hắn sẽ phải tiêu hao không ít khí huyết.
Không nên lãng phí thì đừng lãng phí.
"Vèo."
Lục Trường Sinh nhảy lên thân đại thụ rồi đi về phía sơn trại.
Chử lão xem xét tình hình lúc này, dù hắn rất tin tưởng vào Đại Mạc Thập Tam Kỵ, thế nhưng cũng phải lặng lẽ lùi về sau vài bước.
Hắn giấu mình trong một góc tầm thường của sơn trại.
Một khi có biến, hắn sẽ bỏ của chạy lấy người luôn.
Chử lão không thể chiến đấu được, nhưng riêng khoản chạy trốn thì hắn chính là dân chuyên nghiệp!
Vào lúc này, Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã lên lưng ngựa.
Ngựa của bọn chúng cũng rất đặc biệt, tất cả đều là những con ngựa to cao, vừa nhìn đã thấy khả năng chiến đấu cao.
Mười ba người đều phủ thêm áo giáp, dàn trận địa để sẵn sàng đón địch.
Rốt cục, khi khoảng cách giữa Lục Trường Sinh và Đại Mạc Thập Tam Kỵ chỉ còn có mười trượng, hắn dừng lại.
"Kẻ tới là người phương nào, loan đao trong tay huynh đệ chúng ta không giết hạng người vô danh!"
Một trong Đại Mạc Thập Tam Kỵ lên tiếng hỏi.
"Trang Thập Tam của thành Nam Dương!"
Giọng nói của Lục Trường Sinh sang sảng hùng hồn, truyền khắp sơn trại.
Hắn cũng hiểu rõ một điều rằng mình là võ giả, nếu đã là võ giả thì không thể rời bỏ giang hồ.
Mà trong chốn giang hồ này, người ta đều quan tâm danh lợi.
Bản thân hắn không muốn bại lộ thân phận nhưng cũng không thể rời bỏ danh lợi, vậy nên, hắn mới quyết định dùng tên giả.
Để cho cái tên giả này truyền khắp giang hồ, dương danh khắp chốn đi!
Bước thứ nhất để dương danh sẽ bắt đầu từ Đại Mạc Thập Tam Kỵ!
"Trang Thập Tam của thành Nam Dương à?"
Trong lòng Chử lão khẽ động. Hết chương 108.



Bạn cần đăng nhập để bình luận