Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1941: Giới Chủ Lục Trường Sinh danh chấn Hỗn Độn, giải cứu Lâm Thanh Loan! (4)

Một tòa bảo tháp xuất hiện trong tay hắn.
“Đạo hữu liệu có dám theo lão phu tiến vào trong bảo tháp không?”
“Dám.”
Thế là lão tổ Hỗn Nguyên dẫn theo Lục Trường Sinh trực tiếp tiến vào bên trong tháp Hỗn Nguyên.
Bên trong tháp Hỗn Nguyên tự hình thành một không gian.
Lục Trường Sinh vừa tiến vào đã thấy rất nhiều Đại Thánh đang bị trấn áp trong tháp Hỗn Nguyên.
“Ừm?”
“Thanh Loan!”
Lục Trường Sinh trông thấy Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan cũng đang bị trấn áp.
Nhưng trên thân nàng mơ hồ có từng tia thần quang hiển hiện, dường như có thể nhờ đó tránh thoát trói buộc, nhưng Lâm Thanh Loan vẫn ẩn nhẫn chịu đựng, không hề trốn tránh trói buộc.
Lục Trường Sinh lập tức hiểu ra.
Nhất định là tác dụng của Thần Thụ Số Mệnh.
Có Thần Thụ Số Mệnh, kỳ thực Lâm Thanh Loan có thể tránh được việc bị tháp Hỗn Nguyên trấn áp.
Nhưng Lâm Thanh Loan không dám tùy ý tránh né trấn áp, sợ bị lão tổ Hỗn Nguyên phát hiện.
Dù sao nếu nàng tránh thoát trói buộc thì chắc chắn lão tổ Hỗn Nguyên sẽ hỏi rõ ngọn ngành, muốn biết nguyên nhân nàng có thể tránh thoát trói buộc, như thế chẳng phải sẽ bại lộ Thần Thụ Số Mệnh sao?
Hiện giờ lão tổ Hỗn Nguyên có thể sẽ nể mặt hắn một chút.
Nhưng nếu để đối phương biết tới sự tồn tại của Thần Thụ Số Mệnh thì chưa biết thế nào.
Dù sao Thần Thụ Số Mệnh chính là chí bảo đại vũ trụ mà các Thần Đế cũng điên cuồng tranh đoạt.
Cũng may Lâm Thanh Loan thông minh, không để lộ Thần Thụ Số Mệnh, vậy thì Lục Trường Sinh sẽ có cách cứu nàng.
“Hỗn Nguyên đạo hữu, vị này chính là đạo lữ của Lục mỗ, Lâm Thanh Loan.”
“Ồ?”
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lão tổ Hỗn Nguyên khẽ nheo mắt.
Sau đó hắn vung tay lên, giải phóng lực trấn áp trên người Lâm Thanh Loan.
Dường như chẳng hề để ý tới thân phận tu sĩ Ám Vực của Lâm Thanh Loan.
Cái đó chỉ hữu dụng với tu sĩ tầng dưới chót mà thôi.
Đối với những nguyên sinh mệnh như bọn hắn thì Ám Vực cũng tốt mà Hỗn Độn cũng được, thực ra có ý nghĩa gì đâu?
Đường đường là tồn tại cường đại cấp độ nguyên sinh mệnh mà lại không thể có một vị đạo lữ là sinh mệnh Ám Vực sao?
Đừng nói tới đạo lữ, ngay cả đệ tử cũng được.
Không ai dám nói gì hết.
Còn về cái gọi là quy củ, tới cấp độ nguyên sinh mệnh chính bản thân bọn hắn mới là quy củ!
Nào có quy củ gì có thể trói buộc nguyên sinh mệnh được nữa?
“Trường Sinh…”
Lâm Thanh Loan đi thẳng tới chỗ Lục Trường Sinh.
Dù nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Lục Trường Sinh đã cứu nàng.
Bởi vậy nàng không vội hỏi han gì cả.
Cực kỳ im ắng.
Hết thảy đều do Lục Trường Sinh làm chủ.
“Nếu là hiểu lầm vậy Lục mỗ xin phép đưa Thanh Loan đi trước.”
“Lục đạo hữu có thể dẫn người đi bất cứ lúc nào.”
“Làm phiền Hỗn Nguyên đạo hữu rồi.”
Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan đi thẳng ra khỏi tháp Hỗn Nguyên.
Thậm chí lão tổ Hỗn Nguyên còn tự mình tiễn Lục Trường Sinh rời khỏi chiến trường Hỗn Nguyên.
Ai không biết còn tưởng hai người là hảo hữu đã nhiều năm không gặp.
Tới tận khi Lục Trường Sinh đã rời khỏi chiến trường Hỗn Nguyên thì nụ cười trên mặt lão tổ Hỗn Nguyên mới dần biến mất.
Hắn lập tức gửi tin đi.
“Lão tổ Thanh Trì, rốt cuộc Lục Trường Sinh là thế nào?”
“Hắn vẫn chưa phải Giới Chủ chân chính, sao lại có được chiến lực sánh ngang với nguyên sinh mệnh?”
“Nếu ngươi không giải thích rõ ràng thì lão phu sẽ tự mình đi tìm ngươi…”
Tin nhắn liên tiếp gửi đi, rõ ràng cho thấy nếu lão tổ Thanh Trì không giải thích rõ ràng thì lão tổ Hỗn Nguyên sẽ không bỏ qua….
Lục Trường Sinh cũng không bận tâm lão tổ Hỗn Nguyên nghĩ thế nào.
Cuối cùng hắn vẫn dẫn theo Lâm Thanh Loan rời khỏi chiến trường Hỗn Nguyên.
Lục Trường Sinh sử dụng năng lực xuyên thẳng qua không gian của Hư giới.
Chỉ mất mấy ngày hai người đã thông qua thông đạo không gian rồi quay về Ám Vực, về tới dãy núi Vân Mộng.
Nhưng hai người không vội vàng về Thiên Nguyên Thánh Tông.
Có một số chuyện cần thương lượng thỏa đáng trước.
“Trường Sinh, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Ngươi tìm tới lão tổ Hỗn Nguyên, mà đối phương lại dễ nói chuyện như vậy, còn lập tức thả ta ra?”
“Hơn nữa ta thấy thái độ của hắn còn có chút kiêng dè ngươi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trước đó Lâm Thanh Loan không nói một lời.
Cũng không hỏi han gì hết.
Nàng sợ làm hỏng kế hoạch của Lục Trường Sinh.
Nhưng giờ đã về tới Ám Vực, tất nhiên Lâm Thanh Loan phải hỏi cho rõ ràng.
“Là Bắc Thần Đại Đế cho ta biết chuyện có thể ngươi đã bị lão tổ Hỗn Nguyên bắt giữ, sau đó ta mới lặng lẽ quay về Hỗn Độn rồi đi tìm lão tổ Hỗn Nguyên. Chuyện sau đó thì ngươi biết rồi đấy…”
Lục Trường Sinh giải thích ngắn gọn.
“Chờ đã, ngươi tới tìm lão tổ Hỗn Nguyên là hắn chịu thả ta ngay à? Hắn tồn tại ngang hàng với Đại Đế đấy…”
“Đơn giản thôi, ta đã so tài với lão tổ Hỗn Nguyên một phen, hắn không làm gì được ta.”
“Hơn nữa tại Ám Vực ta đã là Trường Sinh Đại Đế rồi…”
“Ầm.”
Lục Trường Sinh vừa dứt lời, trong đầu Lâm Thanh Loan đã ầm vang nổ tung.
Trường Sinh Đại Đế?
Hai từ Đại Đế có ý nghĩa thế nào, Lâm Thanh Loan biết rất rõ.
Đây chính là Đại Đế.
“Ngươi… ngươi thành Đại Đế rồi ư? Sao có thể chứ?”
Lâm Thanh Loan vô cùng chấn kinh.
Khó lòng tin nổi.
Sao Lục Trường Sinh có thể trở thành Đại Đế được?
Thậm chí Lục Trường Sinh còn không phải là sinh mệnh Ám Vực.
“Không phải Đại Đế mà là có được chiến lực của Đại Đế thôi. Ngươi cũng biết ta tu hành hệ thống Giới Chủ rồi đấy, giờ ta đã mở lại thế giới chín lần, thậm chí còn cảm ngộ hơn một nghìn năm trăm loại đại đạo, thế nên cường độ Hư giới của ta đã tăng lên tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi, có thể sánh ngang với Đại Đế.”
“Ta và Bắc Thần Đại Đế cùng Thiên Yêu đều từng đại chiến qua, bọn hắn không làm gì được ta nên đã coi ta là ‘Đại Đế’.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận