Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 802: Lục Trường Sinh bước vào Thần Vực, dùng danh Tà Thần tiêu diệt kẻ xấu! (3)

Chương 802: Lục Trường Sinh bước vào Thần Vực, dùng danh Tà Thần tiêu diệt kẻ xấu! (3)
Vì Thần Linh chính là chủ đạo ở Thần Vực nên võ giả và tu tiên giả chẳng khác nào chuột chạy qua đường, bị người người hô đánh.
Như vậy cũng không khác gì với Tà Thần đích thực cả.
"Ta không thể ở hoang sơn dã lĩnh mãi được, nếu thế thì làm sao có thể tìm được mảnh vỡ Thần Linh?"
"Hơn nữa, ta cũng không thể ẩn giấu mãi. Dưới sự thống trị của Thần Linh mà còn muốn che giấu thân phận hoàn toàn ư? Chẳng khác nào chuyện viển vông cả."
"Vì thế nên ta chỉ có thể dùng thân phận Tà Thần để tiến vào xã hội nhân loại do Thần Linh thống trị mà thôi."
Lục Trường Sinh nheo mắt rồi nhanh chóng phóng xuất Cảm Tri Lĩnh Vực.
"Ừm?"
"Thấy rồi!"
Khoảng nửa giờ sau, rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng cảm nhận thấy "con người".
"Vèo."
Thân hình Lục Trường Sinh lóe lên, trong nháy mắt hắn đã biến mất, không còn thấy hình bóng nữa.
...
Trong rừng Mậu Lâm có một đám người mặc quần áo đen đang đuổi theo một nữ nhân trẻ tuổi. Trên lưng nữ nhân còn cõng một tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi.
"Đuổi theo mau lên, Đường Lộ không chạy xa được đâu."
"Lão gia đã có lời dặn rồi, chị em Đường Lộ sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Bọn chúng ở đằng trước kìa!"
Đám người mặc đồ đen này có vẻ mặt hung thần ác sát, rõ ràng là đang truy sát nữ nhân và tiểu nam hài đằng trước.
Nữ nhân và tiểu nam hài là chị em, nữ nhân cõng tiểu nam hài nên chạy rất vất vả.
Mặc dù trong rừng có rất nhiều cây cối cản đường, thế nhưng dần dần, đám người áo đen phía sau cũng đuổi kịp họ.
"Vèo vèo vèo."
Mấy tên áo đen khác vây lại, ngăn trước mặt Đường Lộ.
Đường Lộ vội vàng dừng lại.
Đường Lộ không nói gì, nàng chỉ rút ra đoản đao luôn mang theo người, ánh mắt nàng lạnh như băng.
"Tỷ tỷ, chúng ta sắp chết phải không?"
Tiểu nam hài bỗng lên tiếng hỏi, thậm chí giọng nói của nó cũng đang run rẩy.
Ở vào tình huống thế này, ngay cả tiểu nam hài cũng biết là rất nguy hiểm.
Thế nhưng Đường Lộ không trả lời, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào những kẻ mặc áo đen xung quanh rồi lạnh lùng nói: "Tứ thúc thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Ha ha, Đường Lộ tiểu thư, ngươi là người thông minh mà, hẳn phải biết rằng câu hỏi này chỉ là một câu phí lời mà thôi."
"Nếu lão gia đã ra tay thì tất nhiên là phải diệt cỏ tận gốc rồi. Nếu không, giữ lại chị em ngươi, trải qua vài năm nữa hay mười năm nữa, các ngươi lại quay về tìm lão gia để báo thù à?"
"Đừng có phản kháng, chúng ta sẽ cho các ngươi một cái chết thoải mái!"
Người áo đen từng bước áp sát hai chị em.
Bỗng nhiên, Đường Lộ lên tiếng.
"Lưu thúc này, ngươi có biết tại sao ta lại chạy trốn về phía này không?"
"Nơi này ở gần bờ biển, lại có lá chắn vô hình, không thể nhảy xuống biển để chạy trốn được. Cho dù có rừng cây, nhưng sẽ không thể thoát khỏi các ngươi."
"Nhưng ta vẫn nhất quyết chạy trốn về hướng này, các ngươi có biết nguyên nhân là gì không?"
Lời Đường Lộ nói làm đám người Lưu thúc run lên.
Đúng thế, tại sao Đường Lộ nhất định phải chạy trốn tới đây?
Thật ra, khi trước rõ ràng Đường Lộ đã có cơ hội chạy trốn lên núi rồi, vậy mà nàng lại chọn bờ biển.
Chuyện này thật sự kỳ quái.
Trốn vào trong núi sẽ dễ dàng thoát khỏi sự truy sát của bọn hắn hơn.
"Từ từ đã, ở đây hình như... có Tà Thần!"
Rốt cuộc cũng có một kẻ áo đen nghĩ ra được điểm đáng sợ ở đây.
Tà Thần!
Tà Thần rất đáng sợ!
Gần như tất cả mọi người đều biết rằng một khi đã gặp phải Tà Thần thì chắc chắn phải chết.
Thậm chí là chết rất thê thảm.
Đường Lộ nở một nụ cười lạnh tanh: "Đúng rồi, là Tà Thần, nơi này từng có Tà Thần tới. Các ngươi có đông người đuổi theo thế này, nhất định sẽ kinh động đến Tà Thần."
"Nếu ta và đệ đệ đã không trốn được, vậy thì ta sẽ kéo các ngươi chết cùng!"
Đường Lộ thật điên cuồng, nàng ta chủ động tới nơi có Tà Thần.
Lưu thúc sợ rồi, đám người áo đen cũng vậy. Thế nhưng Lưu thúc vẫn nghiến răng, nói: "Đường Lộ tiểu thư và cả thiếu gia nữa, xin lỗi."
"Giết!"
Lưu thúc ra lệnh xong, cả đám người áo đen xung quanh ngay lập tức nắm chặt đao, lao về phía chị em Đường Lộ.
Còn Tà Thần ư?
Đó là chuyện về sau.
Bọn hắn sẽ không bị dọa dẫm bởi dăm ba câu của Đường Lộ.
Dù thế nào đi nữa, chị em Đường Lộ cũng phải chết!
Thấy cảnh này, Đường Lộ nhắm mắt lại.
Nàng biết chỉ cần nàng không từ bỏ đệ đệ thì cả hai người tất sẽ không thể trốn đi đâu được.
Nếu đã không trốn được thì cũng không cần trốn nữa.
Chẳng qua là nàng hận không thể bảo vệ đệ đệ, cũng không thể báo thù cho cha mẹ mà thôi.
"Vù."
Đúng lúc này, tựa hồ có một cơn gió biển thổi qua. Thế nhưng bên trong gió biển còn mang theo một cảm giác khiến linh hồn người ta cũng phải run rẩy.
Tất cả mọi người không khỏi cảm thấy hoảng sợ, dường như có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Đám người áo đen vốn đã giơ thanh đao trong tay lên, thế nhưng trong không khí kì quái thế này, bọn hắn cũng run rẩy không ngừng, không thể vung đao lên được nữa.
"Ta... ta không thể khống chế tay mình được."
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Thân thể ta cũng không thể nhúc nhích được."
"Làm thế nào bây giờ?"
"Tà thuật, đây nhất định là tà thuật! Là Tà Thần, chắc chắn là Tà Thần đến rồi..."
Đám người áo đen không thể nhịn được sự sợ hãi trong lòng, bắt đầu rít gào ầm lên.
Có vẻ như tình cảnh quái quỷ thế này chỉ có thể dùng Tà Thần để giải thích mà thôi.
Nhưng Tà Thần đang ở đâu?
"Keng."
Có người không cầm nổi đao nữa, thanh đao rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Người mặc áo đen này hoảng sợ ra mặt.
Có rất nhiều người cũng nhìn theo ánh mắt của hắn.
Vừa nhìn thì ai nấy đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Có một người ở đó!
Một nam tử trẻ tuổi xa lạ đang lẳng lặng đứng giữa không trung.
Trên người hắn dường như không có khí tức gì, thế nhưng lại có thể làm người ta cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Hắn làm người ta run sợ từ trong linh hồn, giống như khi đối mặt với thiên địch vậy.
Không một ai mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận