Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 646: Thúy Huyền Chân Nhân tặng Thiên Linh Thủy, Lục Trường Sinh đồng ý tới hội tranh bảo! (4)

Chương 646: Thúy Huyền Chân Nhân tặng Thiên Linh Thủy, Lục Trường Sinh đồng ý tới hội tranh bảo! (4)
Đều là thế lực hoặc là gia tộc cường đại chủ động mời Kim Đan Chân Nhân tọa trấn.
"Là Lý Quang của thương hội Lý thị."
"Lý Quang, lần này ngươi đến muộn thế."
"Lý Quang, hội tranh bảo lần trước ngươi đã thua sạch sành sanh, lần này lại mang theo ai đến đấy?"
"Lần này Lý Quang chỉ sợ đã đầy đủ chuẩn bị vì muốn rửa sạch nhục nhã. Chỉ là xưa giờ mỗi một lần mở hội tranh bảo, Lý Quang thắng nổi mấy trận?' ‌
"Đúng vậy, trên cơ bản đều là người của thành Thiên Quang chúng ta mạnh hơn một bậc. Còn thành Thiên Thánh? Thua nhiều thắng ít thôi. Mà Lý Quang lại là mỗi lần đều thua..."
Rất nhiều ánh mắt đảo qua người Lý Quang.
Thậm chí, giọng nói chuyện cũng có vẻ khá "nhộn nhịp".
Những người này rõ ràng đều biết Lý Quang.
Hơn nữa quan hệ cũng không ít, đôi phương có thể nói là tương đối quen thuộc.
Có điều Lục Trường Sinh nghe xong lại khẽ cau mày.
"Hội tranh bảo?"
"Lý đạo hữu, đây là có chuyện gì?"
Lục Trường Sinh trầm giọng hỏi.
Hắn đáp ứng Lý Quang đi tới buổi tụ hội ở sơn trang này, có thể cùng giao thủ với cao thủ cấp độ Đạo Cơ.
Chứ không phải tới tham gia hội tranh bảo gì cả.
Sắc mặt Lý Quang có chút khó coi, hắn giải thích: "Kỳ thực cũng chính là buổi tụ hội của một số người có bối cảnh không tầm thường ở thành Thiên Quang và thành Thiên Thánh thôi, sau đó mọi người lấy ra bảo vật của mình rồi tiến hành tranh đoạt, tạm gọi là một loại giao lưu."
"Chỉ là vận khí của ta không tốt, hoặc là nói cường giả Đạo Cơ của thương hội Lý thị quá ít, mỗi lần tới hội tranh bảo đều mất hết mặt mũi."
"Sau khi nhìn thấy Lục huynh trở thành vua đấu trường, ta lại muốn rửa sạch nhục nhã trước đây."
Lục Trường Sinh minh bạch.
"Sau khi chuyện thành công sẽ đưa thêm năm giọt Thiên Linh Thủy, coi như để tạ ơn Lục huynh!"
"Nhưng có một yêu cầu, Lục huynh nhất định phải đoạt giải nhất tại hội tranh bảo!"
Lý Quang cắn răng một cái, trầm giọng nói ra.
"Không có vấn đề."
Lục Trường Sinh sảng khoái đáp ứng.
Hội tranh bảo cũng tốt, mà tụ hội cũng được, kỳ thực với Lục Trường Sinh mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
Chỉ cần là chiến đấu trong cấp độ Đạo Cơ thì hắn không sợ bất cứ kẻ nào!
Trong sơn trang, rất nhiều người có thân phận tôn quý tụ tập dưới một mái nhà.
Hội tranh bảo mỗi năm lại mở một lần.
Ngay từ đầu thật ra cũng không có hội tranh bảo gì cả.
Chỉ là cuộc bí mật trao đổi giữa một ít người có thân phận tôn quý.
Về sau nhất thời cao hứng mới bắt đầu có giao đấu, tranh đoạt bảo vật.
Sau đó theo thời gian trôi qua.
Sức ảnh hưởng của hội tranh bảo càng lúc càng lớn.
Hiện tại cho dù là người thân phận tôn quý cũng rất xem trọng hội tranh bảo.
Dù sao trong hội tranh bảo thật sự có khả năng thu hoạch được một ít hiếm thấy bảo vật mình đang cần.
Lý Quang dẫn theo Lục Trường Sinh đi tới chỗ ngồi trước.
Có điều nơi này chỉ có một cái ghế.
"Người tới, thêm ghế cho Lục huynh."
Lý Quang phân phó hạ nhân.
"Hả?"
"Lý Quang, lần này ngươi dẫn theo người nào tới mà lại khách khí thế?"
Người nói chuyện là một tên nam tử mặc hoa bào.
"Kỳ Thiên Ý, vị Lục huynh này là hảo hữu ta đặc biệt mời đến đây tham gia hội tranh bảo."
Lý Quang nhìn thoáng qua Kỳ Thiên Ý, trong ánh mắt lóe lên một tia lãnh ý.
Hắn và Kỳ Thiên Ý có một ít khúc mắc.
Đối phương là người của thành Thiên Quang, hội tranh bảo lần trước chính hộ vệ của Kỳ Thiên Ý đã đánh bại hộ vệ của Lý Quang, khiến Lý Quang mất hết mặt mũi.
Kỳ Thiên Ý nhìn thoáng qua Lý Quang với ánh mắt cổ quái, sau đó hắn cười nói: "Lý Quang, ngươi càng lăn lộn càng kém đấy, từ bao giờ mà hộ vệ ngươi mời tới lại có thể ngồi ngang hàng với chúng ta rồi? Đúng là mất mặt!"
Kỳ Thiên Ý không chút khách khí trào phúng Lý Quang.
Từ đầu hai người đã không ưa nhau.
Nhưng câu này của Kỳ Thiên Ý vừa thốt ra không chỉ đắc tội Lý Quang mà còn đắc tội cả Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh khẽ híp mắt một cái.
Nhưng hắn không vội phát tác.
Không cần thiết.
Hắn hiện tại là người Lý Quang mời tới, người ra mặt nên là Lý Quang.
Tranh cãi căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
Cùng lắm thì lát nữa hội tranh bảo bắt đầu, hắn trực tiếp đánh chết hộ vệ của Kỳ Thiên Ý là được.
"Hừ, Kỳ Thiên Ý, khách khí với Lục huynh một chút đi, đây là hảo hữu của ta! Ngươi cho rằng ta cũng giống ngươi, bản thân ngay cả việc đúc thành Đạo Cơ cũng vô cùng miễn cưỡng, ngay cả một đạo pháp tắc đều không thể tu luyện viên mãn ư, quả thực là phế vật trong phế vật!"
Lý Quang cũng nở nụ cười lạnh băng.
Dù đám bọn hắn đều có thân phận tôn quý, nhưng kỳ thật về mặt thiên phú đều có thể gọi là "phế vật".
Có điều dù là phế vật cũng phân chia cao thấp.
Trong phế vật cũng có người có thể tu luyện pháp tắc viên mãn.
Tỷ như Lý Quang, hắn cảm ngộ bốn loại pháp tắc.
Có hai loại pháp tắc đều tu luyện đến viên mãn.
Theo lý thuyết thì vẫn có một tia hy vọng tấn thăng cảnh giới Thần Thông.
Đương nhiên đây chỉ là theo lý thuyết mà thôi.
Nhưng Kỳ Thiên Ý thì sao?
Ngay cả một loại pháp tắc Kỳ Thiên Ý cũng không thể tu luyện đến viên mãn.
Hơn nữa pháp tắc cảm ngộ được cũng chỉ có hai đạo thôi.
Nghe nói lúc trước Kỳ Thiên Ý sợ chính mình không cách nào cảm ngộ pháp tắc nên lúc lạc ấn hạt giống pháp tắc cũng chỉ dám lạc ấn hai loại hạt giống pháp tắc.
Đây chính là phế vật trong phế vật.
"Lý Quang, ngươi..."
Kỳ Thiên Ý lập tức giận dữ.
Thậm chí mặt mũi cũng đã đỏ bừng.
Chuyện liên quan tới thiên phú chính là vảy ngược của Kỳ Thiên Ý, không ai được động vào!
Nhưng Lý Quang mặc kệ.
Hai người vốn đã ngứa mắt với nhau, chẳng lẽ còn phải chú ý không chạm vào vết thương lòng của đối phương à?
Không có khả năng!
"Được rồi, bớt tranh cãi đi."
"Có ân oán gì đợi lát nữa hội tranh bảo bắt đầu lại tranh cao thấp."
Lúc này, Ngô Thuận mở miệng.
Địa vị của hắn tại thành Thiên Quang khá cao, hắn vừa mở miệng Kỳ Thiên Ý dù có bao nhiêu bất mãn cũng không tiện phát tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận