Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 806: Vào Khang Thành, diệt Đường phủ, đại khai sát giới! (3)

Chương 806: Vào Khang Thành, diệt Đường phủ, đại khai sát giới! (3)
Ngay sau đó, cung tiễn thủ không do dự nữa mà lập tức bắn ra một cơn mưa tên tiếp theo.
Mưa tên chi chít như tràn ngập bầu trời đều trút xuống chỗ Lục Trường Sinh và Đường Lộ.
Dù có linh hoạt đến đâu cũng không ai né tránh được mưa tên dày đặc như vậy.
Nhưng Lục Trường Sinh chỉ mỉm cười, hắn lập tức nhanh chóng bước lên che trước mặt chị em Đường Lộ.
Hai tay hắn vẫn buông xuống, không hề nhúc nhích và để mặc cho mưa tên trút xuống.
"Keng keng keng keng."
Tất cả mọi người bỗng trợn trừng mắt, nét mặt cứng cả lại.
Người của Đường phủ thật sự không thể tin vào đôi mắt của mình được nữa.
Bọn hắn đã nhìn thấy gì vậy?
Có người có thể chống lại mưa tên sao?
Chẳng lẽ người này mặc áo giáp?
Nhưng trên mặt của đối phương đâu có thứ gì.
Bọn hắn có thể thấy rất rõ ràng, mưa tên cũng trút xuống gương mặt trắng nõn của hắn, thế nhưng chúng không thể để lại một dấu đỏ nào đã bị văng ra, thậm chí một số đầu mũi tên còn gãy vỡ rồi rơi xuống.
Cảnh tượng quái quỷ thế này làm cho người của Đường phủ tim đập thình thịch.
"Ngươi... rốt cuộc thì ngươi là ai?"
Giọng Tứ lão gia run rẩy.
Rõ ràng là hắn đang sợ hãi.
Hắn sợ rồi!
Có thể chống lại cả cung tên, đây còn là người sao?
Làm sao Đường Lộ có thể mời một nam nhân đáng sợ như vậy tới đây?
"Đúng là rất lâu không động tới võ nghệ rồi."
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
Trong thời gian này hắn tạm thời không thể dùng Thánh Thể hay Thần Thông được, nếu dùng là có thể bị Thần Linh phát hiện ngay lập tức.
Bởi thế nên bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể thôi.
Nếu muốn giết người sẽ phải dùng đến võ nghệ.
Thật ra Lục Trường Sinh cũng không xa lạ với võ nghệ.
Khi mới bắt đầu luyện võ ở Diệu Thủ Viên hắn cũng đã luyện được đủ loại vũ kỹ.
Sau đó để tăng cường ngộ tính hắn lại luyện không biết bao nhiêu loại vũ kỹ rồi.
Dù tu vi của Lục Trường Sinh càng ngày càng cao nên hắn ít sử dụng vũ kỹ hơn, thế nhưng chúng gần như đã trở thành bản năng của Lục Trường Sinh rồi.
Làm sao hắn có thể quên được?
"Vèo."
Lục Trường Sinh cử động.
Hắn giống như một con báo săn vọt ra ngoài trong chớp mắt.
Cơ thể hắn không chỉ mạnh hơn gấp đôi, gấp ba người thường mà là một con số rất khó để tính toán.
Có lẽ là cả vạn lần, có lẽ là nhiều hơn thế nữa.
Nói chung, sức mạnh cơ thể của Lục Trường Sinh chắc chắn là thứ mà người bình thường ở Thần Vực không thể tưởng tượng nổi.
Vậy là Lục Trường Sinh xông vào giữa đám người Đường phủ, nhất là các cung tiễn thủ.
Hắn chỉ dùng một mũi tên gãy rồi liên tục di chuyển trong đám người, thân hình hắn chẳng khác nào huyễn ảnh. Chỉ sau vài hơi thở, Lục Trường Sinh dừng lại.
"Rầm rầm."
Từng thi thể ngã xuống đất.
Các cung tiễn thủ và hộ vệ kia còn chưa kịp hét thảm một tiếng nào mà đã chết cả rồi.
Từ khi bắt đầu tới lúc kết thúc, trên người Lục Trường Sinh không dính một giọt máu nào.
Bạch y không một hạt bụi.
Càng là như thế lại càng khiến người ta hoảng sợ.
Xung quanh Tứ lão gia lúc này toàn xác chết, chỉ có một mình hắn vẫn đang đứng đó.
Hắn nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Cháu gái Đường Lộ, tha... tha mạng."
"Ta không muốn giết đại ca và đại tẩu, nhưng nếu ta không giết bọn họ thì sẽ không bao giờ có khả năng nắm giữ được Đường gia. Vị trí gia chủ của Đường gia vốn nên thuộc về ta..."
Giọng nói của Tứ lão gia đã có chút điên cuồng.
Đây là chuyện liên quan tới ân oán đời trước nên Đường Lộ không nói gì.
Nàng chỉ nắm lấy chủy thủ, bước từng bước về phía Tứ lão gia.
"Xì xì."
Ánh sáng trắng của dao găm lóe lên, Đường Lộ đã cắt qua cổ họng của Tứ lão gia.
Máu tươi trào ra ngay lập tức.
Tứ gia chậm rãi ngã xuống, co giật liên tục.
Chỉ một lát sau, hắn đã không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Chết rồi!
Tứ gia của Đường gia cũng chết rồi!
Xung quanh vẫn còn một số ít người của Đường phủ, ai nấy đều sợ tới mức ngồi sụp xuống, run lẩy bẩy.
Đường phủ hôm nay đúng là máu chảy thành sông, đã có quá nhiều người chết rồi.
"Tha mạng, xin tiểu thư tha mạng, chúng ta bị Tứ lão gia ép buộc thôi."
"Chúng ta chỉ là hạ nhân và nha hoàn, không dám phản kháng lại Tứ lão gia."
"Xin tiểu thư, thiếu gia tha mạng..."
Một số nha hoàn, hạ nhân của Đường phủ vội vã quỳ xuống xin tha.
Ngay cả Tứ gia cũng chết rồi, làm sao bọn họ còn dám chống lại nữa?
Đường Lộ cũng biết các nha hoàn và hạ nhân này cũng là thân bất do kỷ thôi, dù giết bọn người này cũng chẳng có tác dụng gì.
Đại thù giờ đã báo, chấp niệm trong lòng Đường Lộ cũng không còn.
Nàng lại quỳ gối trước mặt Lục Trường Sinh, cung kính nói: "Chủ nhân, Đường phủ đã bị giải quyết, giờ nên xử lý những người này như thế nào, xin chủ nhân cho biết."
Đường Lộ xác định rất rõ vị trí của mình.
Nàng biết rằng mình trả được thù cũng hoàn toàn nhờ vào vị Tà Thần trước mặt này.
Mọi thứ của nàng đã thuộc về Tà Thần từ lâu, trong số đó tất nhiên cũng bao gồm cả Đường phủ nữa!
"Đường Lộ, ngươi làm rất tốt."
"Bây giờ chị em ngươi đã là chủ nhân của Đường phủ rồi. Ừm, Đường Lộ, ngươi ở lại bên cạnh ta đi. Đường Xung, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân của Đường phủ!"
Lục Trường Sinh nói với đệ đệ Đường Xung.
Mắt Đường Xung trợn to.
Dù hắn còn nhỏ tuổi nhưng khi gia tộc gặp phải biến cố đột ngột, lại bị người ta truy sát, hắn cũng đã hiểu được phần nào những chuyện đang xảy ra rồi.
"Tỷ ơi..."
Đường Xung kích động.
"Đường Xung, còn không mau cảm tạ chủ nhân đi?"
Đường Lộ lập tức quỳ xuống cùng Đường Xung để ngỏ ý cảm ơn.
"Được rồi, ngươi xử lý chuyện của Đường phủ trước đi, phải mau chóng ổn định được tình hình."
"Đúng rồi, cố gắng không được để chuyện của Đường phủ bị tiết lộ ra ngoài."
"Cứ nói với bên ngoài là ngươi gặp được kỳ ngộ đi."
Lục Trường Sinh từ tốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận