Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 222. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, lĩnh ngộ Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh! (3)



Chương 222. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, lĩnh ngộ Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh! (3)




“Giờ mới chỉ là có thêm một loại ý cảnh thôi, nếu có ba loại, bốn loại, hoặc là năm loại ý cảnh thì trong cảnh giới Thần Lực, hơn nữa ngay cả cấp độ Thiên Đỉnh liệu còn ai xứng là đối thủ của ta?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
Hắn cảm thấy phân tích và lựa chọn của mình không hề sai.
Dựa vào ngộ tính siêu việt của hắn, không cần phải học tâm thành với kiếm gì hết.
Lĩnh ngộ thêm ý cảnh để tăng cường thực lực mới là vương đạo!
Lục Trường Sinh đã lĩnh ngộ Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh, thế nên hắn cũng không cần tiếp tục ngâm mình dưới thác nước nữa.
Bởi vậy Lục Trường Sinh đứng dậy ra khỏi con thác.
Đệ tử phái Thiên Nữ đang trông chừng bên ngoài trăm trượng thấy “Đao Thập Nhị” ra khỏi thác nước thì không khỏi kinh ngạc.
“Đao tiên sinh tỉnh rồi?”
“Hình như Đao tiên sinh ngộ đạo xong rồi, mau báo cho Thiên Nữ đi.”
Vì thế một đám đệ tử phái Thiên Nữ cuống cuồng chạy đi báo cáo với Vân Hải Đường.
Sau khi Vân Hải Đường nhận được tin đã vội chạy tới ngay.
Vừa nhìn thấy Lục Trường Sinh nàng đã hỏi: “Đao huynh, ngươi mới ngộ đạo phải không?”
Sở dĩ Vân Hải Đường hỏi câu này cũng vì đây không phải lần đầu nàng thấy cảnh “Đao Thập Nhị” ngộ đạo.
Lần trước, trên thuyền của thương hội Viễn Dương, nàng đã thấy “Đao Thập Nhị” nhảy vào biển rộng cả một ngày, cuối cùng ngộ đạo.
“Không sai, ta cũng ngẫu nhiên ngộ ra thôi.”
Lục Trường Sinh gật đầu, không phủ nhận.
“Vậy đúng là phải chúc mừng Đao huynh rồi. Có người cả đời không thể ngộ đạo, mà Đao huynh trong mấy tháng ngắn ngửi lại có thể ngộ đạo những hai lần.”
Vân Hải Đường cười rộ lên.
Đao Thập Nhị là người hộ đạo của nàng.
Tất nhiên nàng cũng hy vọng thực lực của Đao Thập Nhị càng cao càng tốt.
“Đúng rồi, mau kiếm gì cho ta ăn đi. Chín ngày không ăn gì rồi, dù có cảnh giới Thần Lực thì thân thể cũng sắp không chịu nổi nữa.”
Cảm giác đầu tiên của Lục Trường Sinh chính là đói.
Dù gì hắn cũng đã đói bụng chín ngày, thân thể cảnh giới Thần Lực mạnh tới đâu thì cũng không đến nỗi tích cốc được, vẫn cần rất nhiều thức ăn bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Thấy Lục Trường Sinh nhắc tới chuyện ăn uống, hơn nữa dáng vẻ còn rất vội vàng, như thể không chờ lâu hơn được nữa, Vân Hải Đường đột nhiên cười lớn lên.
Dường như lúc này Đao Thập Nhị mang tới cho nàng cảm giác gần gũi hơn hẳn.
“Được, ta lập tức cho người đi chuẩn bị ngay đây.”
Vân Hải Đường dặn dò người dưới.
Không lâu sau rất nhiều thức ăn được mang lên.
Lục Trường Sinh không hề khách sáo, vội vàng ăn như hổ đói, dần dần tới khi đầy một bàn đồ ăn đều hết sạch hắn mới cảm thấy thoải mái.
“Ăn vậy là đủ rồi.”
“Vân cô nương, giờ có phải đến lúc thực hiện lời hứa rồi không, giọt Thương Thiên Chi Thủy lúc trước ngươi nói đâu rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Hắn không hề quên chuyện về Thương Thiên Chi Thủy.
Dù sao thì đó cũng là bí bảo có thể khiến người dùng dịch tủy hoán huyết một lần.
“Thương Thiên Chi Thủy có chút đặc biệt, cần Đao huynh đi theo ta một chuyến.”
Lục Trường Sinh gật đầu, đứng dậy đi theo sau Vân Hải Đường.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới trước một sơn động.
Trong động có đủ loại thạch nhũ hình thù kỳ dị, nhìn qua có vẻ sơn động này đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Có thể là mấy trăm năm tới nghìn năm cũng nên.
“Tí tách, tí tách”.
Trong sơn động còn có còn tiếng giọt nước tí tách rơi.
Hơn nữa càng đi sâu vào sơn động lại càng lạnh giá.
Đến cuối cùng phải nói là vô cùng lạnh.
Chỉ có võ giả cảnh giới Thần Lực mới có thể chịu nổi cái lạnh này.
Nếu là võ giả cấp thấp sợ rằng sẽ chết vì lạnh ngay.
“Tới rồi.”
Vân Hải Đường dừng chân.
Nàng chỉ mảnh đất trống trước mặt rồi nói: “Đao huynh, Thương Thiên Chi Thủy ở đây.”
“Thương Thiên Chi Thủy?”
Lục Trường Sinh nhìn lại lần nữa, mảnh đất kia hoàn toàn trống trải, không có bất cứ thứ gì cả.
Thậm chí còn không có chút nào ẩm ướt, sao có thể có Thương Thiên Chi Thủy được?
Ánh mắt Lục Trường Sinh không khỏi có phần nghi ngờ.
Vân Hải Đường giải thích: “Thương Thiên Chi Thủy vô cùng đặc biệt, nó không chảy ra từ vách động, cũng không phải từ bên ngoài thấm vào mà như thể bất thình lình xuất hiện ở mảnh đất trống này.”
“Hơn nữa, thời gian hình thành quá ngắn, hầu như mỗi năm chỉ có thể hình thành vài giọt. Vả lại một khi hình thành thì nhất định phải dùng ngay, nếu không bất kể là dùng bình sứ cất chứa hay để kệ nó rơi xuống mặt đất thì cũng sẽ mất đi hiệu quả ngay lập tức.”
“Bởi vì Thương Thiên Chi Thủy gần như không thể bảo tồn nên mới trở lên vô cùng quý giá.”
“Tính ngày thì trong mấy hôm nay Thương Thiên Chi Thủy sẽ xuất hiện. Đao huynh có thể chờ trong động, không trung trong phạm vi này xuất hiện một giọt nước thì chính là Thương Thiên Chi Thủy, tới lúc đó Đao huynh nhất định phải nắm chắc thời gian. Nếu không sẽ phải chờ thêm mấy tháng nữa đấy.”
“Đúng rồi, Thương Thiên Chi Thủy chỉ có thể dùng một lần, lần sau dùng sẽ không có tác dụng. Hơn nữa dùng một giọt hay hai giọt thì tác dụng cũng như nhau cả.”
Nghe Vân Hải Đường nói xong Lục Trường Sinh cũng đã hiểu.
“Được, vậy ta cứ ở đây chờ một thời gian.”
Vân Hải Đường xoay người rời đi.
Nàng biết trong lúc này chắc chắn Đao Thập Nhị cũng không muốn bị người khác quấy rầy.
Lục Trường Sinh đứng giữa sơn động, lia mắt đánh giá xung quanh một vòng.
“Giờ ta đã có sức mạnh chín mươi đỉnh, dịch tủy hoán huyết một lần nữa ta sẽ thật sự đạt tới cấp độ Bách Đỉnh!”
Lục Trường Sinh cũng khá coi trọng giọt Thương Thiên Chi Thủy này.
Dù sao thì cảnh giới Thần Lực có ba giai đoạn là cấp độ Thập Đỉnh, cấp độ Bách Đỉnh và cấp độ Thiên Đỉnh.
Có rất nhiều người cả đời cũng chỉ lên tới cấp độ Thập Đỉnh.
Rất nhiều võ giả ưu tú cố gắng hết sức cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp độ Bách Đỉnh.
Cấp độ Thiên Đỉnh phải nói là cực kỳ ít ỏi.
Võ giả Thần Lực có thể đạt tới cấp độ Thiên Đỉnh chắc chắn đều là kẻ vô cùng nổi bật, thậm chí còn có hy vọng tấn thăng cảnh giới Thần Cương! Hết chương 222.



Bạn cần đăng nhập để bình luận