Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1996: Ghép xong chín bức hồn đồ, Lục Trường Sinh gây chấn động núi Phi Long! Chúa Tể đích thân tới, thu làm đệ tử chân truyền! (3)

Cảnh này cũng khiến rất nhiều người chú ý.
Dù sao Lục Trường Sinh đã ghép xong năm bức hồn đồ.
Mấu chốt là khoảng cách giữa mỗi bức hồn đồ gần như chỉ mất ba năm thôi.
“Người này đúng là ổn định một cách đáng sợ, hắn đã ghép xong bức hồn đồ thứ năm rồi, không biết có thể ghép được bức hồn đồ thứ chín không nhỉ?”
“Không biết nữa, có thể có mà cũng có thể không.”
“Càng về sau ghép hồn đồ sẽ càng tiêu hao nhiều tinh lực hơn, về sau hắn không thể vẫn ổn định thế được.”
“Nghe nói đạo lữ của hắn là kẻ siêu thoát thông qua bậc thang linh hồn đầu tiên, nàng cũng đã ghép ra bảy bức hồn đồ, chẳng lẽ hắn cũng có thể ghép được bảy bức hồn đồ à?”
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi…”
Rất nhiều ánh mắt đều rơi xuống người Lục Trường Sinh.
Kỳ hạn trăm năm không còn xa nữa.
Lục Trường Sinh chắc chắn chính là “điểm đáng quan tâm” duy nhất hiện nay.
Nhưng dù đông đảo kẻ siêu thoát trong thành Thiên Long xôn xao thế nào thì Lục Trường Sinh cũng không hề bị ảnh hưởng.
Năm thứ mười bốn, Lục Trường Sinh ghép xong bức hồn đồ thứ sáu.
Năm thứ mười bảy, Lục Trường Sinh ghép xong bức hồn đồ thứ bảy.
Năm thứ hai mươi, Lục Trường Sinh ghép xong bức hồn đồ thứ tám.
Đã đến kỳ hạn.
Vừa hay trăm năm.
Lục Trường Sinh đã ghép xong bức hồn đồ thứ tám.
Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận thay Lục Trường Sinh.
“Tiếc quá, thiếu chút nữa thôi, ta cảm thấy thêm ba năm nữa là hắn có thể ghép đủ chín bức hồn đồ.”
“Đúng vậy, nếu hắn bắt đầu ghép hồn đồ sớm hơn một chút thì chắc chắn có thể ghép xong bức hồn đồ thứ chín rồi.”
“Chỉ thiếu ba năm, Lục Trường Sinh chỉ thiếu ba năm thôi, tiếc là đã đến kỳ hạn trăm năm, hắn không còn cơ hội nữa…”
“Nếu ghép ra bức hồn đồ thứ chín thì hẳn là hắn sẽ được Chúa Tể Phi Long thu làm đệ tử chân truyền. Nhưng giờ hắn chỉ ghép được tám bức hồn đồ, không biết thế nào đây…”
Rất nhiều người đang bàn tán xôn xao.
Phần lớn đều cảm thấy tiếc hận thay Lục Trường Sinh.
Ngay cả Phương Xuyên cũng rất tiếc hận.
Hắn lắc đầu, nói: “Xem ra vẫn thiếu chút may mắn nên không thể ghép được bức hồn đồ thứ chín. Nhưng ghép được tám bức hồn đồ đã rất xuất sắc rồi, nếu sư tôn biết chuyện thì chưa biết chừng cũng sẽ thu Lục Trường Sinh làm đệ tử chân truyền…”
Theo Phương Xuyên thấy, có thể lọt vào mắt xanh của sư tôn hay không đều dựa vào vận may.
Từng có người ghép được tám bức hồn đồ nhưng vẫn không được Chúa Tể Phi Long thu làm đệ tử chân truyền.
Cuối cùng chỉ lấy được danh xưng đệ tử ký danh mà thôi.
“Rầm.”
Đúng lúc này một luồng khí thế cực lớn tràn ngập khắp thành Thiên Long.
Trong hư không mơ hồ nổi lên một hư ảnh to lớn.
Rất nhiều trong người thành Thiên Long trông thấy đạo hư ảnh này vội cung kính hành lễ ngay.
“Bái kiến Chúa Tể Phi Long bệ hạ vĩ đại!”
Hư ảnh bất ngờ xuất hiện này chính là Chúa Tể Phi Long.
Phương Xuyên cũng vội vàng hành lễ rồi thưa: “Bái kiến sư tôn.”
Hư ảnh Chúa Tể Phi Long nhìn qua Phương Xuyên, cất giọng bình tĩnh nói: “Cho hắn thêm ba năm, để xem hắn có thể ghép được bức hồn đồ thứ chín hay không?”
Trong lòng Phương Xuyên không khỏi chấn động.
“Cho thêm ba năm? Vâng thưa sư tôn.”
Phương Xuyên không nhắc tới chuyện “quy củ”.
Dù sao quy củ khảo hạch đều do Chúa Tể Phi Long đặt ra.
Giờ Lục Trường Sinh đã kinh động cả Chúa Tể Phi Long, hắn còn đích thân cho Lục Trường Sinh thêm “ba năm” ngoài định mức, đây là vinh hạnh đặc biệt nhường nào?
Chỉ riêng điểm này đã vượt trội hơn vô số kẻ siêu thoát rồi.
Lúc trước ngay cả Phương Xuyên cũng không có đãi ngộ như vậy.
“Gì cơ, Chúa Tể bệ hạ cho Lục Trường Sinh thêm ba năm ngoài định mức à?”
“Xem ra Chúa Tể bệ hạ rất coi trọng Lục Trường Sinh.”
“Trong ba năm không biết Lục Trường Sinh có thể nắm được cơ hội này rồi một bước lên trời hay không!”
“Nghe nói Lục Trường Sinh này là một vị Giới Chủ. Nhưng thân phận Giới Chủ trong mắt Chúa Tể chẳng là gì cả, vậy chắc chắn hiệu suất ghép hồn đồ của hắn đã khiến Chúa Tể bệ hạ coi trọng…”
Rất nhiều kẻ siêu thoát không khỏi ghen tị.
Thế nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Lục Trường Sinh được Chúa Tể Phi Long để ý thì bọn hắn cũng chỉ có thể hâm mộ.
Còn việc Lục Trường Sinh có thể ghép được bức hồn đồ thứ chín hay không thì bọn hắn cũng không biết rõ.
Dường như chính Lục Trường Sinh cũng không biết đã tới kỳ hạn.
Dù sao Chúa Tể Phi Long đã cho thêm ba năm ngoài định mức nên Phương Xuyên cũng không nhắc nhở Lục Trường Sinh.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Một năm, hai năm, ba năm…
Cuối cùng chỉ còn mấy ngày nữa là tới ba năm.
Lục Trường Sinh không phụ sự mong đợi của mọi người, ổn định đến mức khiến người ta phải chấn kinh.
Vẫn cách ba năm như cũ, Lục Trường Sinh thành công ghép được bức hồn đồ thứ chín.
Giây phút khi bức hồn đồ thứ chín xuất hiện, toàn bộ thành Thiên Long chấn động.
“Rầm.”
Tất cả mọi người nhìn chằm chặp Lục Trường Sinh.
Tiếng bàn tán huyên náo.
Mọi người đều cảm thấy rung động.
“Bức hồn đồ thứ chín, thật sự là bức hồn đồ thứ chín kìa!”
“Ba năm, thế mà vẫn chỉ mất ba năm như cũ, sao hắn làm được chứ? Không phải nói hồn đồ càng về sau càng khó ghép hơn à, sao mỗi một bức hồn đồ Lục Trường Sinh đều chỉ dùng ba năm thôi?”
“Đúng là rất đáng sợ! Vẫn là cách ba năm ghép được một bức hồn đồ, nếu cho hắn thêm thời gian có phải hắn sẽ ghép ra bức hồn đồ thứ mười, thứ mười một, thứ mười hai thậm chí càng nhiều hồn đồ hơn không?”
“Đúng vậy, hồn đồ cũng không chỉ chín bức.”
“Kỳ thực không cần phải thế. Bức thứ chín cũng được mà bức thứ mười mấy cũng vậy, đều chỉ là một tiêu chuẩn để bình xét thôi. Đối với Chúa Tể Phi Long bệ hạ mà nói, Lục Trường Sinh đã lọt vào mắt xanh của hắn, khiến hắn hài lòng, vậy là đủ rồi…”
Kỳ thực rất nhiều người đều biết, tiếp theo Lục Trường Sinh sẽ thế nào.
Chính là một bước lên trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận