Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1167. Thần vật khủng bố hiện thế, Lục Trường Sinh dùng chính sức mình càn quét vô địch! (3)



Chương 1167. Thần vật khủng bố hiện thế, Lục Trường Sinh dùng chính sức mình càn quét vô địch! (3)




Một đám trừng to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Không…”
Hơn mười cao thủ Cực Cảnh không hề có sức chống cự khi đối mặt với Phiên Thiên Ấn của Lục Trường Sinh.
Bọn họ bị Phiên Thiên Ấn trực tiếp nghiền áp.
“Ầm.”
Hư không chấn động.
Một đòn này vừa hạ xuống, hơn mười cường giả Cực Cảnh, tất cra bị nghiền nát thành bột mịn.
Một đòn, hơn mười vị Cực Cảnh ngã xuống!
Đây là một đòn chân chính của Võ Đạo Chí Tôn!
Tuy Lục Trường Sinh chưa thi triển thủ đoạn toái đạo cực mạnh, nhưng quả thực hắn đã tung ra một kích của Võ Đạo Chí Tôn.
Hơn mười cường giả Cực Cảnh căn bản không ngăn được.
Yên lặng!
Khắp hư không vô cùng im lặng.
Theo hơn mười người cường giả Cực Cảnh ngã xuống, trong hư không chỉ còn lại Lục Trường Sinh và đám người thần triều Đại Càn.
Trên mặt đám người này tràn ngập vẻ chấn động.
Một người mà tiêu diệt được nhiều Thiên Ngoại Thần Nhân như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Đối phương hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại sắc bén như trước, hét lớn nói: “Lớn mật! Những Thiên Ngoại Thần Nhân các ngươi thật to gan! Chúng ta là người chuyên môn phụ trách xử lý thần vật của thần triều Đại Càn.”
“Thần vật này thuộc về thần triều Đại Càn, ngươi còn không mau rút lui?”
Người của thần triều Đại Càn gần như không hề chần chờ, lập tức bày ra thanh thế của thần triều Đại Càn.
Ỷ thế ép người!
Dù sao, đã ở Côn Ngô giới không thể không biết đến thần triều Đại Càn.
Thần triều Đại Càn này vẫn có uy danh.
“Thần triều Đại Càn…”
Lục Trường Sinh nở nụ cười.
“Cho các ngươi thêm một cơ hội.”
“Cút hoặc chết!”
Lục Trường Sinh khoanh tay đứng, lạnh lùng nhìn đám người của thần triều Đại Càn.
Hắn không lập tức liền lựa chọn ra tay, mà cho những người này cơ hội.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thần triều Đại Càn quả thực có sức uy hiếp.
Nhưng cũng chỉ vậy.
Vì thần vật, Lục Trường Sinh có thể không tiếc bất kể đại giới.
Người của thần triều Đại Càn cũng muốn đạt được thần vật.
Nhưng muốn ỷ thế ép người, đoạt thần vật?
Đó căn bản không thể xảy ra!
Lục Trường Sinh không muốn phát sinh xung đột trực diện với người của thần triều Đại Càn.
Tuy đã xảy ra xung đột trực diện, nhưng chỉ cần còn đường cứu vãn, hắn cũng không muốn giết người của thần triều Đại Càn.
Một khi giết, chắc chắn thần triều Đại Càn sẽ đuổi giết hắn không ngừng.
Dù sao, hiện tại thần triều Đại Càn vẫn là một nước có thực lực cường thịnh, thậm chí còn có thần vật trấn quốc.
Lực khống chế cũng khá mạnh.
Trước đó những cường giả Cực Cảnh giết người của thần triều Đại Càn không hề ngoại lệ lựa chọn trốn xa sang địa phương khác.
Nếu không, thần triều Đại Càn chắc chắn sẽ truy sát.
Tuy nhiên, nếu đối phương khăng khăng nhất quyết muốn tranh đoạt thần vật.
Vậy thì Lục Trường Sinh không còn gì để nói.
Chắc chắn giết tất.
Cùng lắm thì hắn chạy khỏi thần triều Đại Càn.
Người của thần triều Đại Càn nhìn về Lục Trường Sinh.
Bọn họ biết rõ quyền lựa chọn nằm trong chính tay họ.
Nhưng, bọn họ còn có thể làm gì?
Đám Thiên Ngoại Thần Nhân này chỉ hơi kiêng kị thần triều Đại Càn thôi.
Một khi thật sự đối mặt với thần vật.
Không có một tên Thiên Ngoại Thần Nhân sẽ buông tha.
Bọn họ sẽ không tiếc bất kể đại giới.
Lần đầu bọn họ ra tay không thể giết chết Lục Trường Sinh thì cơ hội thứ hai cũng không còn.
Nếu bọn họ lại ra tay.
Chờ đợi bọn họ chỉ có một kết quả.
Chắc chắn sẽ chết!
Hơn nữa tình thế đã phân rạch ròi.
Nếu bọn họ ra tay, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Phải chết không có nghi ngờ!
“Rút lui!”
Người của thần triều Đại Càn quyết định.
Thực lực không dủ thì không cần cố chấp.
Ngoài chịu chết thì không còn ý nghĩa nào.
Nhưng chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ báo cáo lên cao tầng của thần triều Đại Càn.
Người của thần triều Đại Càn thực sáng suốt.
Rất nhanh, bọn họ rút lui, hơn nữa chạy rất xa, không hề lưu luyến.
Bọn họ sợ cách Lục Trường Sinh quá gần, sẽ gây nên phiền toái không cần thiết.
Nhìn thấy người của thần triều Đại Càn nhân rút lui, Lục Trường Sinh vẫn chưa thả lỏng.
Hắn biết, hiện tại mới xem như vừa mới bắt đầu.
Dù sao, thứ đi chỉ là người tranh đoạt thần vật.
Mà thần vật vẫn còn tại nơi đây, Lục Trường Sinh chưa đạt được nó.
“Lục tiên sinh.”
Lúc này, Triệu Thục Oánh chớp lấy cơ hội, lập tức đi tới bên cạnh Lục Trường Sinh.
Nàng nãy nàng bị dọa quá mức.
Thôn xóm này đột nhiên rung chuyển.
Mà nàng chỉ chạm nhẹ vào một bia đá đầu thôn thôi.
“Triệu Thục Oánh, ngươi làm tốt lắm.”
“Thần vật đã ra…”
Ánh mắt Lục Trường Sinh nhìn vào tấm bia đá to lớn này
Trên tấm bia có rất nhiều chữ viết.
Nhưng Lục Trường Sinh không nhận thức chúng.
Thậm chí không chỉ Lục Trường Sinh không biết, Triệu Thục Oánh cũng chưa từng thấy bao giờ.
Dường như đó không phải bất kể ngôn ngữ nào của Côn Ngô giới.
Nhưng tấm bia đá trăm phần trăm là thần vật.
Khi tức thần vật trên đó thật sự quá nồng đậm
“Lên!”
Hai tay Pháp Thiên Tượng Địa của Lục Trường Sinh đột ngột tóm lấy tấm bia đá.
“Ầm ầm ầm”.
Tấm bia đá dường như còn chôn sâu dưới đất.
Còn hơn nửa đoạn nằm sâu dưới đất.
Nhưng lực lượng của Lục Trường Sinh khủng bố cỡ nào?
Mới dùng lực như vậy, cả mặt đất rung động kịch liệt.
Cùng lúc đó, thôn xóm dường như ẩn hiện không ngừng.
Bộ dáng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Không chỉ có thôn xóm lúc nào cũng có thể biến mất, ngay cả hai tay Lục Trường Sinh đang tóm lấy tấm bia đá, vậy mà đang biến mất từng chút một.
“Từ từ, đây là… hư hóa?”
Trong lòng Lục Trường Sinh chấn động!
Khủng bố, thật sự rất khủng bố.
Rõ ràng hai tay hắn đã tóm được tấm bia đá, nhưng dường như tấm bia đá không hề chịu ảnh hưởng.
Vẫn biến mất từng chút một như trước.
Loại năng lực này, hay nói một màn quỷ dị trước mắt này, giống như nó đang bị hư hóa
Từ thực hóa ảo!
“Không được.”
“Tiếp tục như vậy sẽ không còn cách nào đạt được thần vật.”
“Phải ở bắt được thần vật trước khi nó biến mất!”
Trong đầu Lục Trường Sinh hiện lên từng ý niệm.
Nhưng đối mặt tình huống trước mắt, dường như không có biện pháp nào.
“Muốn chạy sao?” Hết chương 1167.



Bạn cần đăng nhập để bình luận