Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 5. Ngộ tính tăng lên



Chương 5. Ngộ tính tăng lên




Xong việc Lục Trường Sinh vẫn có thể bớt chút thời gian để luyện Đại Hà Tráng Huyết công.
Lục Trường Sinh đã thuộc làu làu từng động tác của Đại Hà Tráng Huyết công, giờ nhắm mắt hắn vẫn đánh ra đúng bài bản được.
Lúc trước Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy những động tác này rất rườm rà quái dị.
Thế nhưng sáng nay hắn lại có cảm giác khác hẳn.
Hắn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể mình, thậm chí còn phát ra tiếng “ào ào” tựa như một dòng sông lớn.
Mà những động tác vốn có phần kỳ quái thật ra đều là vì thúc đẩy máu trong cơ thể chuyển động nhanh hơn.
“Nghe được tiếng máu chảy tựa như thanh âm của sông lớn.”
“Theo lão Lưu nói thì có vẻ sắp cảm ứng được khí huyết rồi.”
“Công pháp không phụ người có lòng, cùng lắm chỉ cần thêm mười ngày là ta có thể cảm ứng được khí huyết rồi!”
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi mừng rỡ.
Có điều hắn cũng có thể đoán được, chuyện này đều có liên quan với việc tối qua ngộ tính của hắn tăng lên.
Ngộ tính tăng lên cũng là cải thiện một cách toàn diện.
Không chỉ riêng vũ kỹ, mà đối với võ công cũng có tác dụng như thế.
Giống với Lục Trường Sinh, tuy không được chọn vào đội hộ vệ nhưng mỗi ngày vẫn có một số học đồ vẫn kiên trì luyện tập Đại Hà Tráng Huyết công.
Chỉ là số học đồ này rất ít.
Phần lớn học đồ ngược lại còn tỏ thái độ châm chọc lẫn khiêu khích họ.
“Hừ, các ngươi nhìn mấy học đồ kia đi, cả đám ai cũng nghiêm túc đáo để, nhưng có ích quái gì chứ? Không có thiên phú võ đạo thì luyện thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Có thời gian luyện công vô ích chẳng bằng nằm nghỉ thêm một lát cho rồi.”
“Phải đấy, có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể tới đội hộ vệ được, mà không được vào đội hộ vệ thì làm gì có dược thiện bồi bổ, luyện võ căn bản là chẳng có tương lai gì hết.”
“Để xem cái đám này kiên trì được bao lâu?”
Lục Trường Sinh không để ý tới đám học đồ không ngừng mỉa mai châm chọc kia.
Một số kẻ lười biếng, thà sống lờ đờ cũng chẳng muốn cố gắng thế mà lại đi khinh bỉ rồi trào phúng những người một lòng cố gắng tiến tới.
Thời gian cuối cùng sẽ dành cho những người cố gắng hồi báo xứng đáng!
Đương nhiên các học đồ này cũng không phải thật sự rảnh rỗi không có gì làm.
Các học đồ không thể luyện võ ngoại trừ làm việc ra thì quan trọng nhất vẫn là đọc sách.
Dù sao thì muốn trở thành đại phu tọa đường vấn chẩn mà không biết chữ chắc chắn là không được.
Tới sách thuốc còn đọc không hiểu thì làm đại phu thế nào đây?
Bởi vậy mỗi buổi chiều sẽ có thời gian một canh giờ Diệu Thủ Viên sắp xếp để tiên sinh tới dạy dỗ các học đồ.
Lục Trường Sinh rất coi trọng việc học.
Bất kể là ở đâu, bất kể trong hoàn cảnh nào thì tri thức cũng chính là tài nguyên.
Biết chữ chính là tố chất cơ bản nhất.
Nếu không về sau đừng nói sách thuốc, dù có đưa ngươi một quyển bí tịch võ công thì ngươi cũng chẳng hiểu trong đó viết gì.
Người dạy các học đồ là Mặc phu tử.
Mặc phu tử đại khái mới ngoài năm mươi nhưng nom đã rất già.
Hắn dạy học cẩn thận tỉ mỉ, tính cách lại vô cùng nghiêm khắc, nhưng chỉ cần ngươi nghiêm túc đọc sách thì Mặc phu tử sẽ rất yêu quý ngươi.
Đã sống qua hai đời nên Lục Trường Sinh biết tầm quan trọng của tri thức, bởi vậy hắn rất cố gắng học hành.
Thiên phú võ đạo của Lục Trường Sinh chỉ bình thường.
Thế nhưng về mặt văn hóa thì Lục Trường Sinh có thể nói là hạc giữa bầy gà trong đám học đồ.
Dù sao thì đời trước hắn cũng đã đi học suốt mười mấy năm.
Dù văn tự có phần khác biệt nhưng nguyên tắc học tập thì ở đâu cũng đều giống nhau cả.
Hơn nữa Lục Trường Sinh luôn rất cố gắng, điều này khiến Mặc phu tử vô cùng yêu mến, còn thường xuyên khen ngợi Lục Trường Sinh, thậm chí còn sẵn lòng dạy thêm cho Lục Trường Sinh.
“Haizz, tiếc rằng ngươi là học đồ của Diệu Thủ Viên. Nếu không với thiên phú của ngươi thì về sau chưa biết chừng có thể tham gia khoa cử rồi nhập sĩ nữa đấy.”
Mặc phu tử không khỏi cảm thán.
Hắn cho rằng Lục Trường Sinh là hạt mầm tốt trong việc học hành.
Nhưng Lục Trường Sinh lại rất tự biết mình.
Hắn chỉ là có ký ức của đời trước thế nên mới có chút ưu thế khi bắt đầu học chữ mà thôi.
Nếu thật sự để hắn tham gia khoa cử thì chỉ e chẳng có mấy hi vọng.
Hơn nữa trong lòng Lục Trường Sinh thích việc luyện võ hơn nhiều.
Nếu từng bước luyện võ chắc chắn tiến độ sẽ rất chậm.
Nhưng Lục Trường Sinh đã nghĩ được một cách hay.
“Hổ Phác Thủ cần một thời gian nữa mới viên mãn được, có lẽ phải mất ba tới năm tháng mới đủ.”
“Sao ta không tìm thêm một ít vũ kỹ giống như Quyền pháp cơ bản chứ?”
“Luyện vũ kỹ đơn giản nhất tới viên mãn sẽ dễ dàng và mất ít thời gian hơn, quan trọng nhất là như thế còn giúp gia tăng ngộ tính.”
Mục đích của Lục Trường Sinh chính là gia tăng ngộ tính.
Chỉ cần ngộ tính tăng lên thì việc luyện võ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Còn về vũ kỹ cơ bản cũng không làm khó được Lục Trường Sinh.
Trong Diệu Thủ Viên có rất nhiều người biết vũ kỹ cơ bản.
Thứ đó là đồ chất lượng kém, chỉ cần là vũ nhân cơ bản đều biết mấy môn.
Lục Trường Sinh chỉ cần dùng một ít đồ ăn đã đổi được ba môn vũ kỹ cơ bản, lần lượt là Đao pháp cơ bản, Kiếm pháp cơ bản và Côn pháp cơ bản.
Thoáng cái đã qua mười mấy ngày.
Hôm nay vẫn chưa tới thời gian rời giường nhưng Lục Trường Sinh đã dậy rồi.
Hắn vội tới một góc yên tĩnh để luyện võ.
Lúc này không trung vẫn còn mờ mịt nhưng đã thấy một tia sáng nhàn nhạt chiếu xuống.
Lục Trường Sinh dậy sớm như vậy là để có thêm thời gian luyện Đại Hà Tráng Huyết công.
Mười mấy ngày qua hắn vẫn kiên trì luyện Đại Hà Tráng Huyết công, dường như mỗi ngày hắn đều nghe được tiếng máu như nước sông ầm ầm chảy xuôi trong cơ thể mình.
Hắn hiểu rõ, hẳn không còn bao lâu nữa là mình sẽ cảm ứng được khí huyết.
Có thể chỉ trong mấy ngày này thôi.
Thế nên hắn càng thêm chăm chỉ luyện công hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận