Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1988: Lâm Thanh Loan “không giả vờ” nữa, hảo hữu chấn động! Chẳng ngờ đạo lữ của Thanh Loan lại là Giới Chủ? (4)

Nhưng nội dung khảo hạch lại rất bất ngờ.
“Linh hồn ư?”
Lục Trường Sinh thấy hơi nghi hoặc.
Từ khi hắn tu hành đến nay, kỳ thực không có bất cứ phương pháp tu hành nào liên quan tới linh hồn.
Dường như tu sĩ đều không để ý tới linh hồn.
Thậm chí là không có linh hồn.
Nhưng giờ khảo hạch tại núi Phi Long lại khiến Lục Trường Sinh nhận ra, tu sĩ cũng có linh hồn.
Thậm chí còn tương đối quan trọng.
Cùng một nhịp thở với tinh thần và ý chí.
Hơn nữa Chúa Tể Phi Long vô cùng coi trọng điểm này.
Nếu không linh hồn sẽ không trở thành một trong những điều kiện để sàng chọn đệ tử.
“Quả nhiên là bậc thang linh hồn.”
Lúc này bỗng nhiên Liệt Dương lên tiếng, có vẻ hắn cũng không quá ngạc nhiên vì đã biết nội dung khảo hạch từ trước.
Nhưng trước đó hắn chưa từng nhắc tới.
“Liệt Dương đạo hữu, ngươi biết gì về bậc thang này?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Lúc này ánh mắt đám người Lục Trường Sinh, Lâm Thanh Loan đều đổ dồn về phía Liệt Dương.
Liệt Dương gật đầu, nói: “Có nghe qua chút chuyện. Kỳ thực bậc thang linh hồn này vô cùng đặc biệt, rất nhiều kẻ siêu thoát đều biết tới nó. Mọi người đều biết thật ra tu sĩ không tu linh hồn bởi vì không cách nào cảm ứng được, như thế sao tu hành nổi?”
“Nhưng rất nhiều tu sĩ lại cho rằng linh hồn có tồn tại, thậm chí cùng một nhịp thở với việc tu hành của tu sĩ. Chúa Tể Phi Long chính là nhân vật tiêu biểu trong số đó, hắn tin rằng linh hồn có tồn tại, thậm chí đã nghiên cứu từ rất lâu.”
“Quan trọng là Chúa Tể Phi Long dường như đã nghiên cứu ra một vài thứ, ví dụ như bậc thang linh hồn này. Tu sĩ có thể thông qua bậc thang linh hồn đều có tiềm lực bất phàm, về sau tu hành chí ít cũng có thể đạt tới kẻ siêu thoát đỉnh phong, thậm chí một số ít còn có thể tấn thăng nhị cảnh!”
“Nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta có thể nói cho các ngươi biết cách thông qua bậc thang linh hồn. Thật ra không có cách nào hết, cũng không có bất cứ kỹ xảo gì cả. Chúng ta đều không thể cảm ứng được linh hồn, thậm chí ngay cả Chúa Tể Phi Long cũng chỉ đang nghiên cứu về linh hồn, phỏng đoán là có linh hồn tồn tại dù không ai biết cách tu hành, càng không có cách nắm giữ kỹ xảo để thông qua bậc thang linh hồn.”
“Cách duy nhất chính là đủ may mắn.”
Mọi người nghe rất kỹ từng lời Liệt Dương nói.
Bọn hắn đều không để ý tới linh hồn gì hết.
Tất cả chỉ quan tâm liệu có thể tới được thành Thiên Long hay không.
Dù sao chỉ khi nào tới được thành Thiên Long thì mới có quyền ở lại thành Thiên Long vĩnh viễn.
Như thế mới có cơ hội bái Chúa Tể Phi Long làm thầy.
Dù không bái sư nhưng có thể ở lại thành Thiên Long cũng coi là thành công.
Coi như là có nơi đặt chân.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử.”
Rất nhiều người đều đã khởi hành.
Lục Trường Sinh cũng không muốn kéo dài thêm.
Kỳ thực bái sư hay không với hắn cũng không quan trọng.
Quan trọng là Lâm Thanh Loan.
Lục Trường Sinh chỉ có thể cung cấp nguyên tinh, cung cấp tài nguyên cho Lâm Thanh Loan.
Nhưng trong việc tu hành, nếu có một vị Chúa Tể chỉ dẫn chắc chắn là làm ít công to, đạt được nhiều lợi ích.
Cơ hội tấn thăng nhị cảnh cũng tăng lên rất nhiều.
“Được rồi, xuất phát.”
Thế là mấy người Lục Trường Sinh, Liệt Dương, Lâm Thanh Loan đều bước lên bậc thang linh hồn.
Mỗi một bậc thang linh hồn đều tản ra kim quang lóng lánh, dù nhìn to lớn nhưng có vẻ như không thể dung nạp quá nhiều người.
Nhưng thật ra trong đó lại vận dụng một ít thủ đoạn không gian.
Bất kể bao nhiêu người bước vào thì bậc thang thứ nhất vẫn có thể chứa đựng như thường.
“Thật sự rất thần kỳ.”
“Dù ta là Giới Chủ, đã mở ra Chân giới, nhưng trong việc vận dụng không gian vẫn kém xa Chúa Tể Phi Long…”
Bậc thang linh hồn khiến Lục Trường Sinh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Có điều bậc thang linh hồn cũng không chỉ đơn giản là vận dụng không gian thôi.
Còn bao hàm một chút tác dụng kỳ diệu khác.
Ví dụ như linh hồn.
Lục Trường Sinh bước vào bậc thang linh hồn cũng không hề cảm giác được sự tồn tại của linh hồn.
Nhưng hắn cảm thấy trên người dường như nặng nề một chút.
Có sức mạnh gì đó trói buộc chính mình.
Chỉ là sức mạnh trói buộc này rất yếu, tạm thời không có ảnh hưởng lớn với Lục Trường Sinh.
“Thanh Loan, ngươi thấy sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Ta cảm giác thân thể rất nặng nề.”
Lâm Thanh Loan đáp.

“Ta cũng thế.”
“Ta cảm giác sắp không thở được rồi…”
Các tu sĩ đều tả lại cảm giác chân thật của mình.
Ba vị bằng hữu của Lâm Thanh Loan đều cảm thấy rất nặng nề.
Rõ ràng linh hồn của bọn hắn đều chẳng ra sao.
Liệt Dương và Lục Trường Sinh đều chỉ cảm thấy hơi nặng nề một chút, nhưng vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.
Nhưng cụ thể đi được bao nhiêu bậc thang thì vẫn chưa rõ.
“Tốt, đi tiếp thôi.”
Thế là mấy người Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan lại bước lên bậc thang thứ hai.
Đến tầng thứ hai, cảm giác áp lực lại tăng lên một chút.
Đây là cảm giác của Lục Trường Sinh.
Nhưng ba người Trương Uyên, Lưu Viện và Hạ Trang lại cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều.
Lúc này mới chỉ là bậc thang thứ hai thôi.
Vẫn có 98 bậc thang nữa.
Bọn hắn đi kiểu gì được nữa đây?
Rõ ràng ba người này đã rất có thể sẽ không tới được thành Thiên Long.
Kỳ thực thế mới bình thường.
Phần lớn tu sĩ đều như vậy.
Đến bậc thứ nhất, bậc thứ hai đã cảm thấy thân thể nặng nề thì gần như không có hy vọng tới được thành Thiên Long.
Nhưng không có một ai chịu từ bỏ.
Mỗi người đều muốn thử thách cực hạn của bản thân.
Thế là mọi người lại tiếp tục đi lên.
Bậc thứ ba, bậc thứ tư, bậc thứ năm, bậc thứ sáu…
Ai nấy đều cắn răng chống đỡ.
Thế nhưng linh hồn vẫn có cực hạn.
Một khi đến cực hạn thì sẽ ngất xỉu.
Dù có là kẻ siêu thoát cũng sẽ ngất xỉu.
Đến lúc đó sẽ bị bậc thang linh hồn đưa thẳng về thành Phi Long, cũng có nghĩa là đã thất bại.
Mấy người Lục Trường Sinh đi thẳng đến bậc thứ chín, cuối cùng cũng xuất hiện tu sĩ đầu tiên không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận