Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 185. Ý cảnh lộ uy thế, cách xa mười trượng, đao trảm một cánh tay của võ giả cảnh giới Thần Lực!



Chương 185. Ý cảnh lộ uy thế, cách xa mười trượng, đao trảm một cánh tay của võ giả cảnh giới Thần Lực!




Khi Đại trưởng lão của Thần Hỏa Cung đặt chân vào phạm vi mười trượng, ánh mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
“Keng”.
Lục Trường Sinh chẳng nói chẳng rằng, lần thứ hai rút đao khỏi vỏ.
Có điều lần này rút đao, ngay khi bộc lộ khí huyết hùng hậu trong cơ thể hắn cũng đã thi triển Thần Long tam biến.
Từ sức mạnh bảy mươi đỉnh ban đầu, nháy mắt khi Lục Trường Sinh rút đao đã biến thành sức mạnh hai trăm mười đỉnh.
Cùng lúc đó, khi Lục Trường Sinh chém ra một đao hoàn toàn là phóng thích khí huyết ra bên ngoài, tuy có thể không đạt được sức mạnh hai trăm đỉnh nhưng còn kèm theo cả Hải Lãng Ý Cảnh.
“Đây là...”
Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung trợn trừng mắt.
“Ầm ầm”.
Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như thể đã biến mất, chỉ còn cơn sóng cuồn cuộn che trời lấp đất đang lao tới kia, dường như nó muốn cuốn cả hắn vào trong biển rộng.
Sức mạnh to lớn nhường ấy khiến hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Mà có thứ gì có thể ngăn cản được nguồn sức mạnh to lớn này đây?
Dù cảnh giới Thần Lực có được “thần lực” thật đấy, nhưng so với sức mạnh tự nhiên thì chỉ như đom đóm và Mặt Trăng, chẳng thể nào sánh bằng.
“Bùm”.
Một tiếng vang trầm đục truyền tới, Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung bay ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó cánh tay hắn cũng đứt rời.
Yên lặng!
Toàn bộ bến tàu đều lặng ngắt như tờ!
Đám đệ tử Thần Hỏa Cung mới nãy còn vô cùng hưng phấn lúc này đều trợn trừng mắt, như thể không tin nổi những gì xảy ra trước mắt.
Đây là Đại trưởng lão cảnh giới Thần Lực đấy!
Cách xa mười trượng, lăng không chặt đứt một cánh tay của Đại trưởng lão.
Đây là cảnh giới Thần Lực ư?
Chỉ có Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung là sắc mặt ngập vẻ kinh hãi, trong lòng như thể sông cuộn biển gầm.
Mới vừa rồi, hắn suýt nữa thì mất mạng.
May là đối phương dường như cũng không định giết hắn thật, thế nên chỉ chém đứt một cánh tay của hắn.
“Vừa rồi là... ý cảnh ư?”
Trong lòng Đại trưởng lão dậy sóng mãnh liệt.
Ý cảnh!
Người ở cảnh giới Thần Lực sao có thể lĩnh ngộ ý cảnh được?
Dù chỉ là một chút ý cảnh sơ sài nhng đây cũng không phải điều võ giả cảnh giới Thần Lực có thể làm được.
Cũng chính vì thứ ý cảnh đáng sợ này nên dù cách xa mười trượng nhưng hắn vẫn không thể kháng cự nổi, trực tiếp bị một đao của đối phương chặt đứt cánh tay.
“Đao pháp của các hạ lợi hại thật!”
Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung nhặt cánh tay của mình lên.
Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, với võ giả cảnh giới Thần Lực như hắn mà nói, chỉ cần cánh tay còn nguyên vẹn thì không có vấn đề gì cả.
Hắn dùng sức nối lại cánh tay, khống chế máu thịt nhúc nhích, nhanh chóng “quấn” lấy nhau.
Chẳng mấy chốc cánh tay lại khôi phục như ban đầu.
Đây là điểm khủng bố của cảnh giới Thần Lực.
Rõ ràng đã khác hẳn với người bình thường.
“Giờ thuyền có thể rời bến rồi chứ?”
Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi.
Một đao vừa rồi cũng là lần đầu Lục Trường Sinh thi triển Hải Lãng Ý Cảnh.
Thật ra hắn cũng muốn xem thử hiệu quả của Hải Lãng Ý Cảnh ra sao.
Kết quả còn vượt quá dự kiến của hắn, hiệu quả quá thần kỳ, thậm chí vượt qua những gì hắn tưởng tượng rất nhiều.
Ở khoảng cách xa như vậy, dù hắn có sức mạnh hai trăm đỉnh thì cũng không thể dùng một đao chém giết một cường giả cảnh giới Thần Lực được.
Thế nhưng vừa rồi Lục Trường Sinh lại cảm thấy, chỉ cần mình muốn thì dưới sự gia trì của Hải Lãng Ý Cảnh, hắn thật sự có thể giết đối phương chỉ với một đao.
Thế nhưng cuối cùng Lục Trường Sinh vẫn nương tay.
Hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì với Thần Hỏa Cung, không cần vừa ra tay đã chém giết ngay võ giả cảnh giới Thần Lực của đối phương.
Chém một cánh tay của đối phương thì đương nhiên đối phương sẽ phải lui bước.
Nếu còn không biết điều thì mới giết chết cũng không muộn.
“Cho đi!”
“Về sau khi thuyền của thương hội Viễn Dương lại tới thành Hỏa Sơn thì Thần Hỏa Cung cũng sẽ không gây khó khăn cho các người nữa!”
Thanh âm của Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung vang vọng khắp bến tàu.
Rõ ràng là một đao vừa rồi của Lục Trường Sinh đã khiến Đại trưởng lão Thần Hỏa Cung biết sợ.
Cường giả mạnh cỡ này chỉ có thể giao hảo chứ không thể đắc tội!
Dù hắn không biết rõ thân phận của Lục Trường Sinh nhưng đối phương có mặt trên thuyền của thương hội Viễn Dương thì tất nhiên là có quan hệ với thương hội này, vậy là đủ rồi.
Cho thương hội Viễn Dương chút lợi ích đương nhiên sẽ tiêu trừ được chút “khúc mắc” vừa nảy sinh giữa đôi bên.
Còn về chuyện Lục Trường Sinh giết trưởng lão của Thần Hỏa Cung, thực ra chỉ cần không phải cảnh giới Thần Lực cũng không có gì to tát cả.
“Rời bến đi.”
Lục Trường Sinh thu đao vào vỏ, trực tiếp xoay người đi vào khoang thuyền.
“Vâng... Rời bến!”
Tác Phỉ hồi thần, sau đó lại thấy mừng như điên.
Thần Hỏa Cung là thế lực hàng đầu ở thành Hỏa Sơn, có thể coi như địa đầu xà ở đây.
Giờ Thần Hỏa Cung “hiểu nhầm” Đao Thập Nhị là võ giả của thương hội Viễn Dương, nhờ thế về sau thương hội Viễn Dương làm ăn ở thành Hỏa Sơn sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào.
Điều này cực kỳ có lợi với thương hội Viễn Dương.
Sau này họ có Thần Hỏa Cung “bảo kê” thì làm ăn ở thành Hỏa Sơn sẽ tiện hơn nhiều.
“Đao tiên sinh, lần này thật sự cảm tạ ngài giúp đỡ thương hội Viễn Dương...”
Tác Phỉ tới chỗ Lục Trường Sinh để cảm ơn.
“Ta cũng vì muốn sớm quay về thành Trạm Hải, chỉ là tiện tay giúp thương hội Viễn Dương thôi.”
“Nếu thật sự muốn cảm tạ ta thì lần sau khi ta muốn lên thuyền của các ngươi mong là các ngươi đừng từ chối là được rồi.”
Lục Trường Sinh cười nói.
Thật ra hắn cũng không nói đùa, thuyền của thương hội Viễn Dương có thể băng qua đại dương.
Về sau chưa biết chừng Lục Trường Sinh thật sự sẽ cần đến họ.
“Đương nhiên rồi, Đao tiên sinh có thể lên bất cứ con thuyền nào của thương hội Viễn Dương chúng ta.”
“Đây là thẻ khách quý, người của thương hội Viễn Dương đều nhận ra.” Hết chương 185.



Bạn cần đăng nhập để bình luận