Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1504: Đạo tràng sụp đổ, Đại Tiên vẫn lạc! (3)

Đó chính là nếu như không thể địch thì lập tức trốn.
Tuyệt đối sẽ không tử chiến.
Dù sao bọn hắn tới thành Xích Nguyệt đều vì lợi ích.
Một khi phải đánh đổi mạng sống thì còn cần xem giá trị thế nào.
Nhưng nếu muốn bọn hắn không đánh mà chạy thì cũng không có khả năng.
Cuối cùng vẫn phải đánh thử một trận.
Chỉ tiếc đạo tràng của hai người đều cách nơi này rất xa, vốn không có cách nào để mượn lực.
Nhưng những Tiên Nhân khác cũng không thể mượn lực.
“Vậy thì chờ đi.”
“Có điều chúng ta vẫn có một chút ưu thế.”
“Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, một khi Xích Nguyệt Đại Tiên vẫn lạc, chúng ta cũng có thể vơ vét bảo vật trong thành Xích Nguyệt trước. Dù cuối cùng không cách nào giữ vững thành Xích Nguyệt thì chúng ta cũng có thể thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt.”
Lộc Đại Tiên nói.
Bất kể thế nào bọn hắn đều chiếm cứ ưu thế.
Lục Trường Sinh không nói gì.
Hắn kỳ thực không có suy nghĩ sẽ từ bỏ thành Xích Nguyệt.
Rất nhiều bảo vật trong thời gian ngắn căn bản không thể mang đi được.
Vậy cũng có nghĩa là hắn nhất định phải đánh một trận với những Tiên Nhân kia.
Tất cả mọi người đều không có đạo tràng để mượn lực.
Đến lúc đó tất cả phải dựa vào thực lực!
Hơn nữa kẻ Lục Trường Sinh phải đối mặt không phải Chân Tiên bình thường.
Mà là Đại Tiên!
Thế nhưng không biết vì sao.
Cõi lòng vốn bình tĩnh của Lục Trường Sinh lại thoáng chút mong đợi.
Tựa như đã rất lâu hắn không có gì để mong đợi như bây giờ.
“Có lẽ ta trời sinh đã không thích hợp để tĩnh tu.”
“Con đường của ta là chiến thiên đấu địa…”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên một ý niệm như thế.
Tiên Nhân tiếc mạng.
Về cơ bản có rất ít Tiên Nhân ra tay đánh nhau, càng đừng nói tới lấy mạng ra đặt cược.
Nhưng giờ thì khác.
Thành Xích Nguyệt mang lại lợi ích quá lớn.
Lớn đến mức ngay cả Đại Tiên cũng không thể từ bỏ, đều nhịn không được muốn thử một lần.
Theo thời gian dần trôi qua.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thành Xích Nguyệt đã bình tĩnh lại.
Tựa như mặt nước yên ả, không có một tia gợn sóng.
Nhưng càng yên ả thì về sau lại càng có khả năng dấy lên sóng gió ngập trời.
Đám Tiên Nhân ngoài thành đều đang chờ đợi.
Cũng giống bọn hắn, Lục Trường Sinh và Lộc Đại Tiên cũng đang chờ đợi.
Tiêu điểm của tất cả mọi người đều là Xích Nguyệt Đại Tiên.
Rốt cục, mười ngày sau.
Xích Nguyệt Đại Tiên mở bừng mắt.
Trong lòng hắn có cảm giác, biết Nhục Thân kiếp sắp tới rồi.
“Tới…”
Lộc Đại Tiên tựa hồ cũng cảm ứng được cái gì, ánh mắt hắn nhìn chòng chọc Xích Nguyệt Đại Tiên trong đại điện.
Ba người không hề nhúc nhích, vẫn luôn ở lại đại điện.
Nhưng lúc này Lục Trường Sinh lại cảm thấy một luồng tử khí bốc lên.
Đúng, chính là tử khí.
Phát ra từ trên người Xích Nguyệt Đại Tiên.
Nói đúng hơn là truyền ra từ nhục thân của Xích Nguyệt Đại Tiên.
Một vị Tiên Nhân tuyệt đối không có khả năng truyền ra tử khí.
Trừ khi tai kiếp của Đại Tiên tiến đến.
Lúc thật sự phải chết mới có thể xuất hiện tử khí.
Mà giờ đại hạn của Xích Nguyệt Đại Tiên đang tiến đến, Nhục Thân kiếp lần thứ ba giáng lâm.
Đây là Nhục Thân kiếp lần thứ ba, so với Nhục Thân kiếp lần thứ nhất và lần thứ hai đều mạnh hơn rất nhiều.
Nhục Thân kiếp vừa giáng xuống, Xích Nguyệt Đại Tiên vốn đang yên đang lành nhưng nhục thân lại bắt đầu suy bại chỉ trong nháy mắt.
Vả lại còn không thể nghịch chuyển.
Xích Nguyệt Đại Tiên lập tức có ý đồ ngăn cản.
Thế nhưng hắn ngăn không được.
Xích Nguyệt Đại Tiên cũng đang không ngừng rèn luyện nhục thân, hy vọng nhục thân sinh ra đặc tính Bất Hủ.
Trên thực tế, quả đúng là có vài tia đặc tính Bất Hủ.
Nhưng đối mặt với Nhục Thân kiếp lần thứ ba, chút đặc tính Nhục Thân Bất Hủ này rõ ràng còn thiếu rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, đặc tính Nhục Thân Bất Hủ của Xích Nguyệt Đại Tiên triệt để sụp đổ.
Sau đó nhục thân dần suy bại, đồng thời bắt đầu sụp đổ từng chút một.
“A…”
Xích Nguyệt Đại Tiên không kìm được hô lên một tiếng.
Nhục thân suy bại, cảm giác đau đớn làn tới tận linh hồn.
Thế nhưng Xích Nguyệt Đại Tiên không có cách nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn nhục thân mình dần suy bại.
“Không thể nghịch, đây là quá trình hoàn toàn không thể nghịch chuyển!”
Sắc mặt Lộc Đại Tiên lộ vẻ hoảng sợ.
Cảnh tượng này dường như đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn.
Dù sao hắn cũng sẽ phải đối mặt với Nhục Thân kiếp lần thứ hai.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, liệu hắn có thể vượt qua được không?
Kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
Lộc Đại Tiên không có chút lòng tin nào với việc mình có thể vượt qua Nhục Thân kiếp lần thứ hai.
Xích Nguyệt Đại Tiên kỳ thực đã rất cố gắng.
Tỷ như hắn có một ít thiên tài địa bảo.
Có thể bảo vệ nhục thân.
Nhưng đối mặt với Nhục Thân kiếp lần thứ ba, cái gọi là thiên tài địa bảo chỉ có thể ngăn cản một hai hơi thở mà thôi.
Sau đó chính là sụp đổ.
Xích Nguyệt Đại Tiên không có cách nào để ngăn cản nhục thân sụp đổ.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nhục thân mình dần dần sụp đổ.
Một khi nhục thân sụp đổ, vậy thì hắn sẽ tới lúc vẫn lạc.
Một phần, hai phần, ba phần, bốn phần, năm phần…
Trong nháy mắt, nhục thân của Xích Nguyệt Đại Tiên đã sụp đổ tới năm phần.
Đồng thời vẫn còn đang không ngừng sụp đổ.
Đến giờ này Xích Nguyệt Đại Tiên tất nhiên cũng đã biết vận mệnh của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh.
“Lục đạo hữu, xem ra lão phu không có cách nào nghịch thiên cải mệnh rồi.”
“Nếu thế thành Xích Nguyệt này xin giao lại cho Lục đạo hữu.”
“Đây là nơi lão phu tích lũy bảo vật, đi đi, thừa dịp hãy còn một ít thời gian, đạo tràng của lão phu còn chưa sụp đổ, có thể cầm bao nhiêu thì cứ lấy bao nhiêu.”
“Nhưng đạo hữu cũng đừng quên hứa hẹn, che chở thành Xích Nguyệt…”
Nói xong, bên tai Lục Trường Sinh truyền đến tiếng Xích Nguyệt Đại Tiên truyền âm.
Đó là vị trí của bảo khố.
Nếu như muốn tìm tới đó sợ rằng sẽ mất một ít thời gian.
Thời gian đó đủ để những Tiên Nhân bên ngoài thành ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận