Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 169. Đúc kiếm ba ngày, mười đỉnh sức mạnh! (3)



Chương 169. Đúc kiếm ba ngày, mười đỉnh sức mạnh! (3)




Nếu chỉ là võ giả bình thường bị đánh chết thì thôi, thế nhưng Triệu Vô Cực lại là trưởng lão cảnh giới Thần Lực, đối với Vạn Độc Giáo mà nói chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.
Nhất định phải giết chết Nam Dương Trang Thập Tam!
...
“Thần Long Biến viên mãn, cộng 18 điểm ngộ tính.”
Trước mắt Lục Trường Sinh hiện ra một hàng chữ nhỏ.
“Thần Long Biến viên mãn rồi à? Hơn nữa còn cộng thêm mười tám điểm ngộ tính, vậy ra đây là vũ kỹ cấp mười tám...”
Lục Trường Sinh cũng rất bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng trong dự kiến cả.
Thần Long Biến chỉ khi nào đạt tới biến thứ ba mới có thể viên mãn. Mà Thần Long tam biến có thể trực tiếp tăng phúc gấp đôi cho cơ thể.
Vượt trội tới mức này không phải là điều loại bí pháp bình thường có thể đạt tới nữa rồi.
Lấy trụ cột sức mạnh sáu mươi đỉnh của Lục Trường Sinh hiện giờ để nói, tăng phúc gấp đôi chính là gia tăng thêm một trăm hai mươi đỉnh sức mạnh, đạt tới mức độ một trăm tám mươi đỉnh.
Nếu thi triển Nhị Trọng Lãng sẽ được tăng phúc thêm năm phần.
Dốc hết sức đánh một đòn thì Lục Trường Sinh có thể đánh ra hai trăm bảy mươi đỉnh sức mạnh!
Đây là một con số vô cùng khủng khiếp.
“Còn chưa tới lúc vượt Long Môn lần thứ ba, tinh khí thần đều chưa tới trạng thái tốt nhất, nếu cứ cố vượt Long Môn sợ rằng quá nửa là thất bại.”
“Ngược lại thì Tam Trọng Lãng đã qua một thời gian dài tu luyện, cảm giác hẳn là phải viên mãn rồi nhưng mãi vẫn không thấy gì, có vẻ còn kém một chút gì đó.”
Lục Trường Sinh cau mày.
Giờ đã là hai tháng sau khi hắn sáng tạo ra bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết.
Tới Thần Long Biến cũng đã viên mãn và đạt tới biến thứ ba vậy mà Tam Trọng Lãng mãi vẫn chưa viên mãn, chuyện này không đúng lắm.
Với ngộ tính của Lục Trường Sinh hiện giờ, không thể có chuyện luyện lâu như vậy mà không luyện Tam Trọng Lãng lên tới viên mãn được.
Lục Trường Sinh rơi vào trầm tư.
Hắn đang tìm hiểu nguyên nhân.
Trong đầu hắn hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng Lục Trường Sinh dường như đã tìm ra nguyên nhân.
“Ý cảnh!”
“Tam Trọng Lãng mô phỏng sóng lớn, phải trông thấy sóng biển cuồn cuộn chân chính mới có thể thật sự lĩnh ngộ ý cảnh từ sóng lớn.”
“Nếu không, dù ngộ tính có cao tới đâu cũng không thể khiến Tam Trọng Lãng viên mãn được.”
Lục Trường Sinh hiểu ra.
Hắn cần phải trông thấy biển thật sự!
“Nam Dương không giáp biển, nếu muốn thấy biển rộng thì phải tới phủ Trạm Hải.”
Lục Trường Sinh biết phủ Trạm Hải, nơi đó cách phủ Nam Dương cũng không quá xa, nếu cưỡi ngựa thì khoảng hai đến ba ngày là tới.
Chuyện liên quan tới việc tu hành võ đạo của bản thân, Lục Trường Sinh không hề do dự, rất nhanh hắn đã đưa ra quyết định.
Trước khi đi hắn tới vấn an sư phụ một chuyến.
Ngô Cảnh vẫn suy yếu như cũ, không biết có thể gắng gượng bao lâu nữa.
Sau khi vấn an Ngô Cảnh xong Lục Trường Sinh lại tới nhờ Uông Như Hải thay mình lo liệu việc ở Diệu Nhân Đường.
Thu xếp mọi việc xong Lục Trường Sinh mới dắt con ngựa cái ngoan ngoãn ra ngoài.
Lục Trường Sinh vỗ lưng ngựa, cười nói: “Ngựa à, chúng ta đi ngắm biển thôi nào, giá!”
Dường như ngựa cũng rất hưng phấn, bốn vó phi nước đại, trong thời gian ngắn đã lao ra khỏi thành Nam Dương, biến mất không thấy đâu nữa. Hết chương 169.



Bạn cần đăng nhập để bình luận