Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2187: Cuối cùng cũng trở thành đệ tam cảnh! (3)

“Nếu vũ trụ sụp đổ thì phần lớn là do các yếu tố ngoại lực. Nước sông Thời Không Trường Hà chỉ sở hữu sức mạnh của thời gian, không tính là ngoại lực, bởi vì mỗi vũ trụ đều sẽ trải qua thời gian, đều sẽ trải qua năm tháng.”
“Nếu loại trừ các yếu tố ngoại lực vậy thì nguyên nhân khiến vũ trụ hay thế giới cuối cùng đi đến kết cục tĩnh mịch là gì?”
Lục Trường Sinh bắt đầu hồi tưởng lại.
Hắn có khá nhiều kinh nghiệm về điểm này.
Bởi suy cho cùng Lục Trường Sinh đã cắn nuốt rất nhiều vị diện tĩnh mịch.
Kích thước của hắn hiện giờ về cơ bản đều là do cắn nuốt vị diện tĩnh mịch mà có.
Do đó hắn rất quen thuộc với các vị diện tĩnh mịch.
“Vị diện tĩnh mịch, nếu loại trừ các yếu tố ngoại lực thì thực ra là do sinh mệnh? Khi sinh mệnh dần dần suy giảm, thậm chí cuối cùng không còn sinh mệnh thì sẽ dần dần đi đến sự tàn lụi, tĩnh mịch…”
“Mà đã tĩnh mịch thì sẽ dần dần sụp đổ, hóa thành cát bụi…”
Nghĩ đến đây Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Sinh mệnh!
Ai có thể ngờ được thế giới hay vũ trụ rộng lớn như vậy có thể tồn tại mãi mãi hay không lại có liên quan mật thiết đến sinh mệnh?
Mỗi cá thể sinh mệnh đối với vũ trụ mà nói thực sự không đáng nhắc đến.
Bởi nó quá nhỏ bé.
Ví dụ như đại vũ trụ.
Những sinh mệnh phàm tục đó đối với đại vũ trụ có đáng kể gì đâu chứ?
Nhưng chính những sinh mệnh phàm tục yếu ớt này lại có thể khiến vũ trụ tồn tại mãi mãi.
Lục Trường Sinh không rõ nguyên nhân.
Nhưng tồn tại chính là hợp lý.
Hiện tại Lục Trường Sinh cũng không cần biết nguyên nhân.
Dường như hắn đã tìm ra chìa khóa để vị diện Chân giới trong cơ thể trở thành “Bất Hủ”.
Đó chính là sinh mệnh.
Hơn nữa chỉ có sinh mệnh thôi thì không được.
Sinh mệnh còn phải không ngừng sinh sôi, tuần hoàn không dứt trong một trật tự hợp lý.
Như vậy mới có thể khiến vị diện Chân giới trở nên “Bất Hủ”.
Bên trong vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh thực ra cũng có sinh mệnh.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn truyền bá pháp môn tu hành Giới Chủ cho các sinh mệnh sống trong vị diện Chân giới.
Nhưng dù vậy đã qua một thời gian dài mà vẫn không có một Giới chủ nào ra đời.
Tu luyện cũng không phải là chuyện dễ dàng như tưởng tượng.
Nhưng vị diện Chân giới của hắn vốn đã có sinh mệnh, vậy sao lại không thành Bất Hủ?
Dưới sự xói mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới thậm chí còn vẫn đang sụp đổ.
Sáu phần, bảy phần, tám phần…
Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh tiếp tục sụp đổ đến tám phần.
Còn Lục Trường Sinh vẫn đang rơi vào trầm tư.
“Người sống một đời, cỏ cây sẽ rụng…”
“Thực ra sinh mệnh của người phàm so với vũ trụ mà nói ngắn ngủi biết bao? Thật sự nhỏ bé như hạt bụi vậy.”
“Nhưng sinh mệnh ngắn ngủi ấy vì sao lại có thể không ngừng sinh sôi?”
“Còn thiếu điều gì đây?”
Lục Trường Sinh lẩm nhẩm bốn chữ “không ngừng sinh sôi”.
Giât lát, một tia sáng mơ hồ lóe lên trong đầu Lục Trường Sinh.
Không ngừng sinh sôi, đó là vì không ngừng có người được sinh ra.
Không ngừng có sinh mệnh mới giáng trần.
Nhưng sau khi chết thì sao?
Hệ thống vận hành của vũ trụ dường như còn thiếu một chìa khóa quan trọng.
Luân hồi!
“Luân hồi… Vì sao đại vũ trụ lại không có luân hồi?”
“Thậm chí không chỉ đại vũ trụ, mà cả Thời Không Trường Hà dường như cũng không có luân hồi.”
“Chúa Tể tự xưng là toàn trí toàn năng, vậy sao lại không có luân hồi?”
Lục Trường Sinh đột nhiên chấn động.
Hắn dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
Hắn không biết tại sao đại vũ trụ lại không có luân hồi.
Thậm chí Chúa Tể cũng không hề nhắc đến luân hồi, nhưng điều đó không ngăn trở Lục Trường Sinh hiểu ra và lập nên luân hồi trong vị diện Chân giới.
Đối với Lục Trường Sinh, vị diện Chân giới do hắn tuyệt đối khống chế.
Xây dựng luân hồi chỉ là chuyện của một ý niệm.
Lúc này vị diện Chân giới đã sụp đổ tới tám phần.
Tuy chỉ còn lại hai phần nhưng kích thước vẫn rất lớn.
“Ầm ầm.”
Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động, luân hồi đã xuất hiện trong vị diện Chân giới.
Luân hồi vừa xuất hiện, toàn bộ vị diện Chân giới dường như đều xảy ra biến đổi kinh thiên động địa.
Ban đầu dưới sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới chỉ còn lại hai phần là hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng giờ tốc độ sụp đổ đã chậm lại.
Không thể nói là hoàn toàn không sụp đổ, nhưng tốc độ sụp đổ lại chậm đến mức khó tin.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Lục Trường Sinh cũng không rõ đã qua bao lâu.
Dù sao vị diện Chân giới của hắn hiện chỉ còn lại hai phần, còn gần như đã bị nước sông Thời Không Trường Hà bao phủ.
Có nhiều nước sông Thời Không Trường Hà như vậy, nếu là trước đây, kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh chỉ còn hai phần e rằng đã sớm sụp đổ.
Nhưng hiện giờ, sau một thời gian dài, kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đúng là đã sụp đổ một chút.
Nhưng đừng nói là một phần, ngay cả một phần vạn cũng không tới.
Chậm đến mức khó tin.
Đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
“Luân hồi… Thực sự hữu dụng.”
“Hơn nữa dưới sự xói mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới đã sinh ra một loại sức mạnh mới… Thậm chí toàn bộ vị diện Chân giới dường như cũng đã thay đổi…”
“Còn ý thức của ta, dưới sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà dường như đã trải qua vô số kỷ nguyên. Nhưng ý thức lại không có bất kỳ dấu hiệu sụp đổ nào.”
“Vậy là ta đã tấn thăng đệ tam cảnh rồi sao?”
Lục Trường Sinh cảm thấy hơi khó tin.
Vậy là đã tấn thăng đệ tam cảnh rồi sao?
Hoàn toàn không có cảm giác gì.
Không có bất cứ biến đổi kinh thiên động địa nào.
Chỉ lặng lẽ không một tiếng động như vậy.
Tựa như tấn thăng đệ tam cảnh chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
“Đệ tam cảnh…”
Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động.
“Ầm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận