Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1672: Thế như chẻ tre, Lục Trường Sinh chính là đệ nhất! (4)

“Hình như đã mấy trăm năm không có đệ tử mới nào được bình xét cấp bậc thiên tài đỉnh tiêm, lần này Lục Trường Sinh là đệ tử gần nhất với bình xét cấp bậc thiên tài đỉnh tiêm đấy, đúng là đáng tiếc…”
Tại Thiên Quang Thánh Tông, bình xét cấp bậc cực kỳ quan trọng.
Theo một ý nghĩa nào đó, tu vi càng yếu thì gia tăng bình xét cấp bậc lại càng dễ dàng.Chương 436: Thế như chẻ tre, Lục Trường Sinh chính là đệ nhất!
Tu vi càng cao bình xét cấp bậc ngược lại càng khó.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bình xét cấp bậc đều là so đấu giữa tu vi đồng cấp.
Tu vi càng cao kỳ thực càng nhiều thiên tài.
Muốn đạt được bình xét cấp bậc cao sẽ khó như lên trời.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.
Lục Trường Sinh đã bị na di ra khỏi thông đạo khảo hạch thứ tư.
Hắn nhìn quanh một lượt.
Bốn phía đã có rất nhiều tu sĩ hội tụ.
Phần lớn đều là ủ rũ, sắc mặt đầy vẻ không cam.
Có thể thấy quá nửa đều không thể vượt qua tầng thứ chín.
Nhưng Lục Trường Sinh đã vượt qua tầng thứ chín.
Hắn tất nhiên có thể trở thành đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, căn bản không có gì để lo lắng cả.
Thế nhưng sau khi hắn ra ngoài lại phát hiện ánh mắt mọi người gần như đều rơi xuống người hắn.
Đồng thời ai nấy đều có vẻ kinh ngạc không gì sánh được.
“Là hắn kìa, chính là Lục Trường Sinh trong thông đạo khảo hạch thứ tư.”
“Lục Trường Sinh vượt qua khảo hạch tầng thứ mười tám, là người đứng đầu lần khảo hạch đệ tử mới này đấy!”
“Tạm thời đứng thứ nhất thôi, dù sao khảo hạch vẫn chưa kết thúc, còn có người chưa khảo hạch xong.”
“Đáng tiếc thật, hắn vượt qua tầng thứ mười tám rồi mà lại không xông lên tầng thứ mười chín, chẳng lẽ hắn không biết tầm quan trọng của việc thông qua tầng thứ mười chín à? Qua được là có thể gia tăng bình xét cấp bậc đấy.”
“Có lẽ hắn không biết thật, dù sao nếu như hắn đến từ một số khu vực man hoang thì sao lại biết chuyện ở Thiên Quang Thánh Tông được?”
“Tiếc thật đấy…”
Lục Trường Sinh nhìn qua đám người bàn tán ầm ĩ, khẽ cau mày.
Nghe chừng ý của những người đều vì tiếc thay cho hắn.
Thông qua tầng thứ mười chín hình như sẽ có điều khác biệt?
“Vèo.”
Lúc này một đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.
“Lục Trường Sinh, ngươi vượt qua tầng thứ khảo hạch thứ mười tám, có thể trở thành đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, đi theo ta.”
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu, lập tức đi theo sau tên đệ tử này.
Hai người nhanh chóng bay đến một tòa kiến trúc ở sâu trong hư không.
Tên đệ tử này không nhịn được mà nói: “Tiếc cho ngươi thật đấy Lục Trường Sinh. Nếu ngươi có thể vượt qua tầng thứ mười chín thì có thể gia tăng bình xét cấp bậc rồi, như thế ở Thiên Quang Thánh Tông sẽ rất có lợi.”
“Gia tăng bình xét cấp bậc?”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Đây không phải lần hắn nghe được câu “bình xét cấp bậc” này.
Xem ra “bình xét cấp bậc” rất quan trọng.
Có điều nhìn Lục Trường Sinh như chỉ thiếu chút nữa là có thể gia tăng bình xét cấp bậc mà lại từ bỏ thì có chút đáng tiếc, nhưng Lục Trường Sinh thì không hề hối hận.
Những người khác chỉ thấy hắn kém một bước là có thể gia tăng bình xét cấp bậc, thậm chí còn do chính hắn chủ động từ bỏ.
Nhưng trên thực tế Lục Trường Sinh không có cách nào khác mới phải từ bỏ.
Đó chính là cực hạn của hắn. Nếu cố chấp xông lên tầng thứ mười chín có thể hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Có bỏ mới có được.
Nhất định phải chọn giữ hay bỏ.
Thực lực của hắn chỉ có vậy, không cách nào để thông qua tầng khảo hạch thứ mười chín cả, bởi vậy cũng không có gì phải tiếc.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã tới chỗ chấp sự, đăng ký thân phận rồi nhận lấy ngọc bài thân phận.
Cứ như vậy Lục Trường Sinh đã trở thành đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông.
Lục Trường Sinh nhìn qua vị trí động phủ của mình.
Sau đó tự hắn đi tìm động phủ.
Vị trí của động phủ không tệ.
Lục Trường Sinh dùng ngọc bài thân phận để đi vào động phủ sau đó thu xếp mọi thứ.
Hắn cẩn thận xem thông tin về Thiên Quang Thánh Tông có sẵn trong động phủ.
Sau đó hắn thấy được “bình xét cấp bậc”.
Thì ra bình xét cấp bậc ở Thiên Quang Thánh Tông cực kỳ quan trọng.
Rất nhiều tài nguyên trân quý chỉ có thể mua sắm khi bình xét cấp bậc đạt đến một mức nào đó.
Hơn nữa rất nhiều vật tư trân quý nếu bình xét cấp bậc cao sẽ được ưu tiên mua trước.
Thậm chí ngay cả quyền hạn tra soát cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều vật tư chỉ khi nào đạt bình xét cấp bậc cao mới có thể kiểm tra, mà bình xét cấp bậc thấp thậm chí còn không thể tra xem đó là thứ gì.
Tóm lại ở Thiên Quang Thánh Tông này, bình xét cấp bậc chính là tất cả.
Tất cả vật tư thậm chí cả công pháp và bảo vật… đều là ưu tiên cung cấp cho đệ tử có bình xét cấp bậc cao.
“Thì ra là thế…”
“Bình xét cấp bậc rất quan trọng, một khi thông qua khảo hạch tầng thứ mười chín thì bình xét cấp bậc có thể tăng lên tới cấp độ ‘thiên tài đỉnh tiêm’.”
Lục Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
Thiên Quang Thánh Tông có năm cái cấp bậc bình xét, theo thứ tự là phổ thông, đỉnh tiêm, tuyệt thế, thiên kiêu và vô thượng.
Thông qua khảo hạch tầng thứ mười chín chính là cấp độ đỉnh tiêm, bên dưới tầng thứ mười chín đều là cấp độ phổ thông.
Đương nhiên dù là phổ thông thì vẫn có thể xưng thiên tài đứng đầu trong toàn bộ Bách Hoa Vực.
Dù sao chính Thiên Quang Thánh Tông cũng yêu cầu rất cao.
Đệ tử họ tuyển có ai không phải thiên tài đâu?
Bình xét cấp bậc trong Thiên Quang Thánh Tông đều là chọn người ưu tú nhất trong những người ưu tú.
“Khoan đã, có thể bình xét cấp bậc bất cứ lúc nào?”
“Chín thông đạo khảo hạch thật ra chính là chín thông đạo để bình xét cấp bậc, chỉ cần có thể vượt qua tầng thứ mười chín thì đều được bình xét cấp bậc đỉnh tiêm.“Chương 436: Thế như chẻ tre, Lục Trường Sinh chính là đệ nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận