Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 159. “Yêu hóa” hăm dọa, uy lực của một trăm tám mươi đỉnh! (2)



Chương 159. “Yêu hóa” hăm dọa, uy lực của một trăm tám mươi đỉnh! (2)




Hai nắm tay của Vương lão đầu sau khi yêu hóa lớn hơn hai nắm tay của Lục Trường Sinh không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng dù vậy thì khi hai nắm tay nhìn không cân sức chạm vào nhau lại phát ra tiếng vang cực kỳ nặng nề.
Thân thể khổng lồ của Vương lão đầu run lên.
Một luồng sức mạnh đáng sợ đang không ngừng lan khắp toàn thân hắn.
Sức mạnh trăm đỉnh!
Đây là sức mạnh trăm đỉnh chân chính!
Thậm chí không ngừng chỉ là trăm đỉnh, mà là một trăm hai mươi đỉnh.
Thân thể Lục Trường Sinh cũng đã bị đánh sâu vào không nhẹ.
Sức mạnh thân thể của Vương lão đầu sau khi yêu hóa cũng đạt tới trăm đỉnh.
Đây là võ giả yêu ma.
Có thể quét ngang võ giả cùng cấp, mà đây là chỉ mới vừa yêu hóa, ấy thế mà đã có thể sánh với võ giả Bách Đỉnh rồi.
Thiên phú cỡ này quả là đã được ông trời ưu ái.
“Võ giả nhân loại, ngươi đúng là rất mạnh, thế mà đã đạt tới cấp độ Bách Đỉnh. Nhưng ta đã yêu hóa, thế nên ngươi không giết được ta đâu!”
“Sâu hút máu của ta có thể không ngừng cắn nuốt máu tươi từ những kẻ khác, cuối cùng đều tẩm bổ cho ta, nhờ thế ta sẽ có được nguồn sức mạnh cuồn cuộn không dứt, còn ngươi thì sao? Ngươi có thể chống đỡ bao lâu đây?”
Vương lão đầu để lộ hàm răng như răng cưa, nụ cười của hắn quả thực trông vô cùng khủng bố.
Lục Trường Sinh chẳng hề đáp lại.
Đây đã là giới hạn của Vương lão đầu.
Hoặc là nói sức mạnh trăm đỉnh chính là toàn bộ thực lực của Vương lão đầu sau khi yêu hóa.
Võ giả yêu ma quả thực khủng bố.
Vương lão đầu có thể nhờ đám quái trùng màu đen nhung nhúc kia không ngừng bổ sung sức mạnh.
Thậm chí khả năng khôi phục của đối phương có thể cũng không theo lẽ thường.
Rõ ràng vừa nãy Lục Trường Sinh đã đánh cho lục phủ ngũ tạng của đối phương bị thương, thế nhưng giờ mới qua bao lâu? Chẳng ngờ hắn đã khôi phục lại như cũ.
Sợ rằng dù cơ thể có xuất hiện miệng vết thương ghê rợn ra sao thì chỉ cần không phải vết thương trí mạng cũng sẽ khôi phục ngay lập tức được.
Khả năng khôi phục này còn mạnh hơn võ giả cảnh giới Thần Lực nhiều.
Trong cùng cảnh giới, võ giả yêu ma có thể nói là dư sức nghiền áp võ giả nhân loại.
“Không đúng, điểm mà võ giả yêu ma không bằng võ giả nhân loại chính là vũ kỹ!”
“Tuy võ giả yêu ma sau khi yêu hóa vẫn còn lý trí nhưng dường như chúng đều vô cùng điên cuồng và thích huyết, thế nên sẽ không thể thi triển bất cứ loại vũ kỹ mạnh mẽ nào cả.”
“Mà vũ kỹ là một loại kỹ xảo, cũng là cách lý giải của võ giả nhân loại đối với võ đạo. Võ giả yêu ma không thể hiểu được võ đạo, chúng theo đuổi huyết mạch và thân thể, cũng là chỉ dựa vào sức lực!”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên lệ mang.
Sau khi Vương lão đầu yêu hóa cũng đã đạt tới cực hạn, thế nhưng hắn còn chưa đạt tới cực hạn đâu.
Ngay sau đó khí thế trên người Lục Trường Sinh biến đổi.
Hư ảnh người khổng lồ khí huyết trên đỉnh đầu hắn nhanh chóng biến thành từng cơn sóng biển cuồn cuộn.
“Rầm rầm”.
Như thể có sóng triều cuồn cuộn cuốn qua, những người xung quanh cũng đều nghe thấy thanh âm sục sôi của biển cả.
“Ầm”.
Lục Trường Sinh lần thứ hai tung ra một quyền.
Một quyền này vẫn chứa sức mạnh một trăm hai mươi đỉnh như trước.
Thế nhưng trong đó lại có thêm một cỗ khí thế, một cỗ ý cảnh, tựa như sóng biển cuồn cuộn, phủ lên người Vương lão đầu.
Toàn thân Vương lão đầu run lên.
Lúc này, hắn cảm thấy như mình không còn đối mặt với một võ giả nhân loại có cảnh giới Thần Lực nữa mà đang đối mặt với sóng biển cuồn cuộn không ngừng lao tới.
“Ý cảnh...”
Vương lão đầu cũng là kẻ hiểu biết sâu rộng, lập tức nhận ra đây là thứ gì.
Võ giả nhân loại chỉ khi nào cảm ngộ được đất trời thì mới có thể dung nhập ý cảnh vào trong võ đạo của mình.
“Trang Thập Tam” trước mắt thi triển vũ kỹ mang theo ý cảnh, rõ ràng không phải điều tầm thường.
Thậm chí hắn còn cảm giác được sau quyền vừa rồi đối phương chắc chắn sẽ có quyền thứ hai, giống như sóng biển cuồn cuộn, từng đợt không dứt.
Quả nhiên, sau khi Lục Trường Sinh thi triển một quyền xong thì quyền tiếp theo lại theo sát mà tới, một quyền nối tiếp một quyền.
Chỉ là quyền thứ hai đã có điều khác biệt.
“Nhị Trọng Lãng!”
Khí huyết toàn thân Lục Trường Sinh cùng với cơ bắp và xương cốt đều bạo phát.
Hết thảy dồn vào một quyền này.
Sức mạnh gia tăng năm phần, tròn một trăm tám mươi đỉnh sức mạnh!
Một quyền này tựa như một cơn sóng dữ giữa biển rộng, chậm rãi quét về phía Vương lão đầu.
Ngay cả Vương lão đầu cũng không nhịn được phải ngửa mặt thét dài, như thể hắn đã cảm giác nhận nguy hiểm đang ập tới.
Thế nhưng một quyền của Lục Trường Sinh vẫn giáng xuống như cũ.
Lục Trường Sinh đứng trước Vương lão đầu cao ba thước, trông chỉ như đứa trẻ đứng trước mặt người lớn.
Thế nhưng chính “đứa trẻ” ấy lại tung một quyền khiến Vương lão đầu có cảm giác như núi Thái Sơn đổ ập xuống đầu.
“Ầm”.
Ngay sau đó, quyền của Lục Trường Sinh đã giáng xuống người Vương lão đầu.
Thân thể mạnh mẽ của Vương lão đầu sau khi yêu hóa lại chẳng khác nào những mảnh gỗ yếu ớt được xếp lại, thế rồi sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Người khổng lồ cao tới ba thước nháy mắt nổ tung.
Máu thịt văng ra khắp nơi, một con sâu màu đen từ cơ thể Vương lão đầu bắn ra, cứ thế rơi xuống mặt đất.
Thậm chí Vương lão đầu còn không kịp hét lên tiếng nào đã bị Lục Trường Sinh đánh tới nổ tung.
Lặng ngắt!
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nghìn vạn con quái trùng màu đen khủng bố phủ kín mọi nơi, ngay khi thân thể Vương lão đầu bị đánh tới nổ tung chúng cũng như mất đi sinh cơ, cứ thế rơi rụng lả tả trên mặt đất.
Nhìn từ xa, rất nhiều nơi trong thành Nam Dương đều bị bao trùm bởi một tầng thi thể sâu màu đen, cảnh tượng này nhìn qua rất đồ sộ.
Lục Trường Sinh thu hồi khí huyết.
Hắn cảm nhận tình trạng cơ thể, cảm thấy không vấn đề gì, cũng không hề bị thương ở đâu cả. Hết chương 159.



Bạn cần đăng nhập để bình luận