Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 863: Lục Trường Sinh lấy một địch trăm! Thể hiện thần uy Cực Hạn Võ Đạo, càn quét giới võ thuật thành phố Bàn. (3)

Chương 863: Lục Trường Sinh lấy một địch trăm! Thể hiện thần uy Cực Hạn Võ Đạo, càn quét giới võ thuật thành phố Bàn. (3)
Riêng chỉ cần cái khí chất này cũng đủ khiển cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Trái lại bên luyện kình võ sư kia, ai ai cũng ăn mặc kỳ dị thậm chí thân hình cũng khác nhau.
Chí ít xét từ phía thân hình, nhìn không ra ai lợi hại hơn.
Cũng nhìn không ra khí chất nào khủng bố cả.
Còn chưa bắt đầu vào trận, cái khí thế này đã rơi vào thế hạ phong.
“Ôi, người của Cực Hạn Võ Đạo quán ngược lại vẻ bề ngoài rất tốt.”
“Đúng vậy, vẻ bề ngoài tốt như vậy lại không đi mở kiện thân quán thì thật đáng tiếc, luyện võ cái gì chứ?”
“Nếu như tướng người càng lớn, cơ bắp càng nhiều thì càng lợi hại, vậy thì còn đấu võ gì nữa? Trực tiếp xem thể hình, so tướng người là được rồi.”
Những người của luyện kình võ sư phía bên này cũng đều lập tức mở miệng phản công.
Rất nhiều người nghe lời nói này, khoan hãy nói, dường như thật sự có chút đạo lí.
Thế nhưng trên thực tế thì sao?
Thực ra cho dù là luyện kình võ sư cũng hi vọng tìm được đệ tử có thân thể thiên phú càng tốt.
Đặc biệt là những người trời sinh thần lực, một khi luyện kình, tăng thêm lực lượng của bản thân, tương trợ lẫn nhau, thực lực sẽ vô cùng khủng bố.
Thậm chí có một chút võ giả đều cảm thấy, Cực Hạn Võ Đạo Lưu có thể cùng với võ thuật truyền thống kết hợp lại với nhau, vậy thì lại càng tốt.
Dùng Cực Hạn Võ Đạo Lưu tăng cường tố chất thân thế rồi luyện kình có thể khiến đấu pháp tuyệt diệu.
Chỉ là cái này chỉ là nghĩ mà thôi.
Lục Trường Sinh căn bản chưa từng nghĩ qua điều này.
Nguyên do rất đơn giản, tại sao phải đem thời gian lãng phí vào việc luyện kình?
Luyện kình dù luyện đến cuối cùng cũng không có cách nào tiến vào Siêu Phàm.
Nhưng Cực Hạn Võ Đạo lại không giống vậy.
Đó là có hi vọng tiến vào Siêu Phàm.
Cả hai căn bản không có cách nào đánh đồng.
Chỉ là nói không cũng không có tác dụng gì.
Vẫn là phải đánh mới được.
Đánh qua một trận mới biết được là ai mạnh hơn?
Thậm chí đánh một trận thôi chưa đủ.
Phải đánh phục đối thủ!
Hiện tại Lục Trường Sinh đang chuẩn bị trước tiên đánh phục giới võ thuật thành phố Bàn.
Lục Trường Sinh đi đến quảng trường, đi thẳng lên trên quảng trường.
Hắn đột nhiên cởi bỏ áo khoác của mình.
Lộ ra cơ bắp cuồn cuộn khắp cơ thể.
Lại phối hợp thêm dáng người to lớn của hắn, xa xa nhìn lại, liền giống như một người khổng lồ nhỏ bé, dựa theo thị giác, tràn đầy cảm giác áp bách.
Khiến cho người đều không nhịn dc mà run lên trong lòng.
Vừa nhìn xem chính là “người tàn nhẫn”.
“Hắn chính là người sáng tạo Cực Hạn Võ Đạo Lưu, Lục Viễn?”
“Không sai, hắn chính là Lục Viễn. Vài tháng trước, ngay cả vòng thứ nhất giải thi đấu Võ đạo cũng không thông qua, suýt chút nữa bị người của Tiệt Mạch Quyền đánh chết, không ngờ được rằng trong cái rủi lại có cái may, đột nhiên “ngộ đạo”, tự sáng tạo ra Cực Hạn Võ Đạo, đi đến mức như ngày hôm nay.”
“Võ sĩ lúc trước suýt chút nữa đánh chết Lục Viễn tại giải thi đấu Võ đạo có lên lôi đài hay không?”
“Lên lôi đài rồi, ở trong đám võ sĩ kia, hắn là võ sĩ Triệu Kiếp của Tiệt Mạch Quyền.”
“Triệu Kiếp? Hắn đích thực ở trên lôi đài, lát nữa xem xem, hắn còn có thể đánh trọng thương Lục Viễn, thậm chí đánh chết Lục Viễn?”
Rất nhiều người đều hướng mắt đưa về phía Triệu Kiếp.
Phàm là người hiểu qua về tình huống của Lục Viễn, đoán chừng đều sẽ biết về “tin đồn thú vị” này.
Chính là Triệu Kiếp suýt chút nữa đánh chết Lục Viễn, kết quả khiến cho Lục Viễn “ngộ đạo”, tự mình sáng tạo ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu!
Mỗi lần nhắc tới Lục Viễn, Triệu Kiếp liên tất nhiên sẽ biến thành tranh nền.
Thế nhưng mấu chốt Triệu Kiếp lại là người chiến thắng.
Hắn đã sai ở đâu?
Không lẽ là do không đánh chết Lục Viễn sao?
Trên lôi đài, Triệu Kiếp nhìn chằm chằm vào Lục Viễn.
Tâm trạng của hắn rất phức tạp.
Lúc đầu chỉ là tùy ý rat ay, không ngờ lại suýt chút nữa thì đánh chết một nhân vật nhỏ.
Kết quả, một bước lại trở thành người sáng tạo ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu?
Trở thành người có quyền thế mạnh nhất giới võ thuật của cả thành phố Bàn.
Trái lại hắn rõ ràng là người chiến thắng, kết quả lại trở thành tranh nền.
Thỉnh thoảng sẽ bị mọi người đối đãi bằng ánh mắt khác thường.
Điều này khiến cho Triệu Kiếp trong lòng nhẫn nhịn cục tức.
“Ta không phải chứng minh ta mạnh như thế nào.”
“Ta chỉ là không ngờ được, thủ hạ bại tướng của ta lúc trước lại có thế tự mình sáng tạo ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu?”
“Ta có thể đánh bại ngươi một lần, vậy thì cũng có thể đánh bại ngươi hai lần…”
Triệu Kiếp âm thầm quyết âm trong lòng.
Có điều Lục Trường Sinh căn bản không chú ý đến hắn.
Thậm chí hắn còn không quan tâm “Triệu Kiếp” là ai.
Người lúc trước suýt chút nữa “đánh chết” hắn, Lục Trường Sinh thật sự cũng không có hứng thú muốn biết.
Lục Trường Sinh lẳng lặng đứng trên quảng trường.
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, thế mà mở miệng nói: “Đều lên đây đi, lần này lôi đài vừa phân cao thấp, vừa phân sống chết.”
“Các ngươi nhiều người như vậy, một khi ta động thủ vậy thì sẽ không nương tay.”
“Để ta xem xem đám người luyện kình võ sĩ các ngươi rốt cuộc còn có mấy phần thủ đoạn?”
“Nhất định đừng khiến ta thất vọng đó…”
Lục Trường Sinh mở miệng cười “Mưa như trút nước miệng lớn”, quả thực có chút khiếp người.
Nhưng những lời ngông cuồng này lại khiến cho các luyện kình võ sư giận tím mặt.
“Lục Viễn ngươi quá ngông cuồng rồi.”
“Võ giả luyện kình không biết đã truyền thừa bao nhiêu năm rồi, một người trẻ hơn 20 tuổi như ngươi lại dám nói bừa về võ thuật? Thậm chí còn tự sáng tạo Cực Hạn Võ Đạo gì đó, quả thực hoang đường. Hôm nay để cho ngươi thấy như thế nào là võ thuật chân chính!”
“Không sai, Cực Hạn Võ Đạo cái gì, chả qua chỉ là một đám người to xác, võ thuật bác đại tinh thâm, truyền thừa xa xưa, cũng chỉ là biết tăng cường cơ bắp, chỉ có người tranh đấu quyết liệt mới hiểu được.”
“Võ thuật của chúng ta…”
Vẫn còn có người còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lục Trường Sinh đã không còn kiên nhẫn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận