Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1983: Tự sáng tạo Thăng Duy Pháp, Đại Thiên giới ra đời, Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong! (3)

Trong lòng Lục Trường Sinh có rất nhiều suy nghĩ.
Lục Trường Sinh lấy pháp môn thượng thừa làm cơ sở để tự sáng tạo ra pháp môn mới.
Dù pháp môn thượng thừa này viên mãn thì xác suất tấn thăng đệ nhị cảnh cũng chỉ khoảng một hai phần là cùng.
Cho dù lên tới cực hạn cũng chỉ có khoảng ba phần mười xác suất thành công.
Ba phần đã đủ để nhiều người mạo hiểm.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Hiện giờ pháp môn của hắn chỉ đạt tới Đại Thiên giới mà xác suất thành công đã được một phần mười.
Nếu Thần giới và Chí Cao giới ra đời thì sao?
Lúc đó chắc chắn xác suất thành công của Lục Trường Sinh sẽ rất cao.
Ít nhất điều này cũng gián tiếp chứng minh pháp môn Lục Trường Sinh tự sáng tạo không hề tầm thường.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa đặt tên cho pháp môn tự sáng tạo này.”
“Vậy cứ tạm gọi là Thăng Duy Pháp đi.”
Còn việc có thể thăng hoa lên tầm cao mới hay không chính Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Đây chỉ là do hắn thôi diễn.
Vẫn cần tự hắn nghiệm chứng từng chút một.
Nhưng chắc chắn cao minh hơn pháp môn thượng thừa kia nhiều.
“Cảnh giới của ta bây giờ hẳn là Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong nhỉ? Lúc trước Đại Diễn Thần Đế cũng có cảnh giới thế này.”
Lục Trường Sinh cũng tự biết cảnh giới tu vi của mình hiện giờ.
Còn chuyện thực lực của hắn mạnh tới mức nào?
Đúng là Lục Trường Sinh không rõ lắm.
Dù sao cũng không có một tiêu chuẩn thực tế nào để cân nhắc cả.
Nhưng Lục Trường Sinh có thể cảm giác được, thực lực của hắn hiện giờ rất mạnh.
Kể cả đám người Sáp Huyết Minh lúc trước hẳn là Lục Trường Sinh cũng có thể thoải mái trấn sát.
Dù sao Phàm giới, Linh giới, Tiểu Thiên giới và Đại Thiên giới về lý thuyết chính là tứ tầng thế giới.
Đây là sức mạnh khủng bố tới mức nào?
“Muốn tiếp tục bành trướng thì mỗi lần ít ít cũng cần tới một trăm nghìn nguyên tinh.”
“Một trăm nghìn nguyên tinh, trước mắt số lượng nguyên tinh của ta không đủ…”
Lục Trường Sinh nhìn qua số nguyên tinh còn lại, đại khái chỉ còn khoảng 30.000 nguyên tinh.
Ngay cả một lần bành trướng cũng không đủ.
Huống chi muốn sinh ra Thần giới thì số lần bành trướng chỉ sợ không thể ít hơn năm mươi lần được.
Lúc đó số lượng nguyên tinh sẽ cực kỳ nhiều.
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Dù hắn không có nhiều bằng hữu Giới Chủ.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn có chút hiểu biết về con đường tu hành của Giới Chủ.
Số lượng nguyên tinh các Giới Chủ khác cần dùng chắc chắn ít hơn hắn rất nhiều.
Thăng Duy Pháp này có tiềm lực rất lớn, thậm chí Lục Trường Sinh cũng cảm thấy có thể sánh ngang với pháp môn đỉnh tiêm, có lẽ còn mạnh hơn cả đỉnh tiêm pháp môn nữa.
Nhưng có vấn đề khiến Lục Trường Sinh rất đau đầu.
Đó chính là tiêu hao.
Thăng Duy Pháp tiêu hao quá nhiều nguyên tinh.
“Thôi, ra ngoài xem thế nào đã.”
Lục Trường Sinh rời khỏi động phủ.
Lần này hắn lại bế quan mấy trăm năm.
Không biết Thanh Loan thế nào rồi.
Lúc này Lâm Thanh Loan đang ở trong động phủ.
Tâm trạng nàng lúc này đang rất rối bời.
Thời gian núi Phi Long mở ra càng lúc càng gần, thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa xuất quan.
Lâm Thanh Loan đang nghĩ có nên gửi tin cho Lục Trường Sinh không?
Nhưng đúng lúc này tĩnh thất lại có động tĩnh.
“Trường Sinh xuất quan?”
Lâm Thanh Loan đứng phắt dậy.
Quả nhiên nàng đã thấy Lục Trường Sinh.
“Không sai, ta xuất quan rồi.”
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy Lâm Thanh Loan.
Chỉ có điều Lục Trường Sinh cảm thụ qua khí tức của Lâm Thanh Loan.
“Thanh Loan, ngươi tu hành… Không đến mức không hề tăng lên chút nào, nhưng cũng chỉ tăng được một chút, rốt cuộc là sao? Hay do không đủ nguyên tinh?”
Lục Trường Sinh nhướng mày.
So ra hắn về mặt lý thuyết đã có tư cách trùng kích nhị cảnh.
Còn Lâm Thanh Loan thì sao?
Gần như nàng vẫn dậm chân tại chỗ.
Chuyện này không bình thường.
Có lẽ tư chất của Lâm Thanh Loan tại đại vũ trụ rất bình thường, chỉ là một kẻ siêu thoát phổ thông.
Nhưng Lâm Thanh Loan cũng có ưu thế riêng của mình.
Nàng có Thần Thụ Số Mệnh.
Thần Thụ Số Mệnh chính là đại vũ trụ chí bảo.
Hơn nữa Lâm Thanh Loan đã luyện hóa Thần Thụ Số Mệnh, sao nàng có thể như những kẻ siêu thoát phổ thông được?
Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói: “Nguyên tinh thì ta có, thế nhưng… thứ Thần Thụ Số Mệnh cần là khí vận. Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở lại thành Vĩnh Hằng nên…”
Lâm Thanh Loan nói tới đây là Lục Trường Sinh đã hiểu.
Đối phương vẫn luôn ở lại thành Vĩnh Hằng thì lấy đâu ra khí vận?
Dù có Thần Thụ Số Mệnh nhưng không có khí vận thì Lâm Thanh Loan cũng không thể tu hành được.
“Ta hiểu rồi, đúng là ta có chút sơ suất.”
“Vừa hay ta đã tu hành một thời gian, giờ cũng không vội nữa, Thanh Loan muốn đi đâu tu hành đây? Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Nếu Chân giới của Lục Trường Sinh muốn bành trướng sẽ cần số lượng nguyên tinh rất lớn.
Trong chốc lát chắc chắn không thể thu thập được.
Bởi vậy Lục Trường Sinh không hề sốt ruột.
“Đúng là có một chỗ ta muốn đi, thậm chí ngươi tới đó có lẽ cũng sẽ có chút cơ duyên.”
Lâm Thanh Loan chậm rãi nói.
“Đó là nơi nào?”
“Núi Phi Long! Nghe nói nơi đó chính là đạo tràng của Chúa Tể Phi Long, cường giả đệ tam cảnh. Vị Chúa Tể Phi Long này nghe nói dạy dỗ không cần biết xuất thân, thu nhận đệ tử khắp nơi, chỉ cần tu sĩ có thể đến núi Phi Long thì nhiều ít cũng có thể thu hoạch được chút cơ duyên.”
“Thậm chí một số kẻ có thiên phú trác tuyệt còn có thể được Chúa Tể Phi Long thu làm đệ tử!”
“Trường Sinh, nếu ngươi tới núi Phi Long một chuyến, với thiên phú của ngươi chưa biết chừng có thể lọt vào mắt xanh của Chúa Tể Phi Long rồi được hắn nhận làm đệ tử.”
Lâm Thanh Loan nghiêm túc nói.
“Núi Phi Long, Chúa Tể Phi Long?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Chúa Tể.
Đó chính là tu sĩ đệ tam cảnh.
Đứng trên đỉnh đại vũ trụ, là tồn tại cao cao tại thượng giữa vô số kẻ siêu thoát.
Lý niệm của tồn tại này còn là hữu giáo vô loại, không từ chối dạy dỗ bất cứ một ai.
Chuyện này khiến Lục Trường Sinh nhớ tới Hắc Quang giới.
Lúc trước Hắc Quang giới cũng không khác gì nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận