Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 327. Lục Trường Sinh không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên đã khiến tất cả kinh hoàng!



Chương 327. Lục Trường Sinh không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên đã khiến tất cả kinh hoàng!




"Có khi nào hắn không biết Mạnh Phương sư huynh là ai không?"
Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử ngoại môn đều nhìn Lục Trường Sinh với ánh mắt vô cùng cổ quái.
Đây chính là Mạnh Phương đấy!
Một trong ba đại "cấm kỵ" với toàn bộ đệ tử ngoại môn.
Ai dám đi khiêu chiến Mạnh Phương?
Vậy chỉ có thể tự rước lấy nhục!
"Ngươi chắc chắn muốn khiêu chiến Mạnh Phương chứ?"
Chấp sự ngoại môn cũng mở to hai mắt nhìn.
Hắn biết Lục Trường Sinh, cũng biết Mạnh Phương.
Hắn không tin Lục Trường Sinh chưa từng nghe nói về Mạnh Phương.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng đã nhập tông hơn bốn tháng, chỉ cần là đệ tử ngoại môn thì hẳn đều từng nghe về ba đại cấm kỵ ngoại môn.
Thế nhưng giờ Lục Trường Sinh lại muốn khiêu chiến Mạnh Phương, một trong ba đại cấm kỵ?
"Đúng, ta muốn khiêu chiến Mạnh Phương. Sao, có vấn đề gì à?
Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi.
"Tự nhiên không có vấn đề, Mạnh Phương tháng này còn không bị ai khiêu chiến, ngươi đương nhiên có thể khiêu chiến hắn."
"Nếu ngươi khăng khăng muốn khiêu chiến Mạnh Phương thì ta sẽ đăng ký cho ngươi."
"Không có gì bất ngờ xảy ra, thì có thể hôm nay Mạnh Phương sẽ đồng ý lời khiêu chiến của ngươi."
Chấp sự bắt đầu đăng ký cho Lục Trường Sinh, sau đó vung tay lên, cho người truyền tin đến tiểu viện của Mạnh Phương.
Mạnh Phương ở tiểu viện số tám, cách tiểu viện số mười hai của Lục Trường Sinh cũng không bao xa.
Nhưng Lục Trường Sinh chưa từng gặp qua Mạnh Phương.
Ngược lại hình như lần thứ nhất thi triển Cảm Tri Lĩnh Vực đã bị đối phương phát hiện.
Nhưng sau đó Lục Trường Sinh gần như không dùng Cảm Tri Lĩnh Vực bao trùm đối phương nữa.
Ở ngoại môn thật ra có rất nhiều người ở rất nhiều nơi có thể phát hiện Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh.
Chỉ cần bị đối phương phát hiện thì về sau Lục Trường Sinh sẽ không tiếp tục thi triển Cảm Tri Lĩnh Vực.
Hắn sẽ cố ý tránh những nơi hoặc những người kia.
Dù sao việc phóng Cảm Tri Lĩnh Vực nhìn trộm, có thể coi như hành vi khiêu khích.
"Hôm nay sẽ tiếp nhận ngay à? Vậy ta ở đây chờ tin tức luôn."
Lục Trường Sinh không rời khỏi chỗ của chấp sự, ngược lại hắn còn khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, ở chỗ của chấp sự, đông đảo đệ tử ngoại môn thấy cảnh này đều cảm thấy có chút khó hiểu.
Lục Trường Sinh có vẻ đã quyết tâm muốn khiêu chiến Mạnh Phương chứ không phải nói đùa.
Hơn nữa phía chấp sự cũng đã phái người đưa tin cho Mạnh Phương.
Đây chính là chuyện lớn đấy!
Trong ba năm gần đây không có bất cứ đệ tử nào thử đi khiêu chiến ba đại "cấm kỵ" ngoại môn.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm có đệ tử ngoại môn khiêu chiến Mạnh Phương, một trong ba đại cấm kỵ!
Đối ngoại môn mà nói, đây thật là chuyện động trời!
"Lục Trường Sinh làm sao thế? Nhập tông bốn tháng, ngay cả thân phận đệ tử hạt giống của mình cũng không giữ nổi, giờ lại muốn khiêu chiến Mạnh Phương sư huynh? Đúng là điên rồ!"
"Quả là có chút điên cuồng. Luận thiên phú, lúc trước Mạnh Phương sư huynh cũng trèo lên thang trời nhập tông, hắn cũng yên lặng ở ngoại môn mấy năm sau mới bộc phát, khiêu chiến rồi thu được thân phận đệ tử hạt giống. Về sau còn trở thành một trong ba đại cấm kỵ ngoại môn, chưa từng thua bao giờ. Mà Lục Trường Sinh mới tới bao lâu đã nghĩ đến chuyện khiêu chiến Mạnh Phương sư huynh, muốn một tiếng hót làm kinh người rồi?"
"Mạnh Phương sư huynh thậm chí còn từng đánh bại nội môn sư huynh, Lục Trường Sinh dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến?"
Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều đang thầm cười nhạo, cảm thấy Lục Trường Sinh không biết tự lượng sức mình.
Thế nhưng có mấy tên đệ tử ngoại môn lại tỏ vẻ rất lạ.
"Có lẽ, sẽ có kỳ tích..."
Mấy tên đệ tử ngoại môn này liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không có ngoài ý muốn, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Dường như đó chuyện đương nhiên.
Thực ra bọn họ đều là người tận mắt nhìn thấy Lục Trường Sinh một đao đánh bại ba nội môn sư huynh ở hẻm núi Thiên Uyên.
Chỉ là từ khi Lục Trường Sinh trở lại ngoại môn vẫn luôn khiêm tốn, không có động tĩnh gì cả.
Bọn họ cũng không dám tùy tiện tuyên truyện sự tích của Lục Trường Sinh.
Thậm chí trước đó bọn họ đều đoán rằng trong vòng ba tháng Lục Trường Sinh vẫn chưa trở lại Bắc Vực Thiên Tông bởi có chuyện gì đó làm chậm trễ.
Bọn họ luôn cảm thấy Lục Trường Sinh sẽ có hành động kinh người nào đó.
Quả nhiên, giờ Lục Trường Sinh làm một vố lớn thật rồi.
"Kỳ tích, không có khả năng có kỳ tích!"
"Thật sao? Vậy ngươi có dám đánh cược không?"
"Cược thì cược."
Trong lúc nhất thời, mấy tên đệ tử ngoại môn đều không khỏi nhếch môi cười.
Không ngờ việc bọn họ không dám tuyên truyền sự tích của Lục Trường Sinh ngược lại cho bọn hắn mang đến chỗ tốt như vậy.
Lần này bọn họ gần như mang hết gia sản ra đánh cược.
Đây là muốn kiếm một món hời thật lớn!
Về phần Lục Trường Sinh không phải là đối thủ của Mạnh Phương á?
Bọn họ căn bản chẳng tin.
Thậm chí bọn họ còn tự tin hơn cả Lục Trường Sinh tin chính mình kìa.
Lúc trước Mạnh Phương đúng là đã đánh bại nội môn sư huynh, nhưng phải trải qua kha khá trắc trở, đâu có giống Lục Trường Sinh một đao đánh bại tam vị nội môn sư huynh?
Ai mạnh ai yếu, bọn họ chẳng lẽ còn không nhìn rõ?
Lần này nhất định phải kiếm lời một đống!
Rất nhanh, người của chấp sự đã tới tiểu viện số tám.
Trong tiểu viện số tám, Mạnh Phương đang tu hành một môn bí pháp.
Hắn còn có hai năm cách là tới kỳ hạn mười năm của đệ tử ngoại môn rồi.
Hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Dã tâm của Mạnh Phương rất lớn.
Cũng giống hai đại "cấm kỵ" ngoại môn còn lại, hắn thật ra có thể ngưng tụ thần cương, tấn thăng nội môn đệ tử từ lâu.
Thế nhưng hắn muốn vào nội môn nhưng vẫn có thể bảo vệ thân phận đệ tử hạt giống.
Bởi vậy hắn chỉ có thể không ngừng ở ngoại môn tích lũy thực lực.
Bí pháp, vũ kỹ, hắn gần như đều đi tới cực hạn.
Chỉ còn lại lĩnh vực.
Lĩnh vực của Mạnh Phương rất mạnh!
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện lĩnh ngộ hai loại lĩnh vực, bởi điều đó căn bản không có khả năng. Hết chương 327.



Bạn cần đăng nhập để bình luận